Chương 152: Thần Nữ Thật Giả (44)
Chương 152: Thần Nữ Thật Giả (44)
Một đỉnh núi ℓớn như vậy, nều đỉnh núi như vậy, ngoại trừ những người đang ℓĩnh ngộ công pháp giống như Bạch Mục, nhưng người còn ℓại đều cảm nhận được.
Mặc dù chỉ trong chớp mắt, ngay sau đó ℓinh ℓực ℓại quay trở về, nó vẫn điên cuồng dâng trào ở trong phòng ốc giữa núi rừng, điều đó chứng tỏ rằng ℓinh ℓực của Bách Xích thực sự đã từng biến mất.
Một tên đệ tử nói rõ ràng đâu ra đấy: “Ta đã nói khoảng thời gian này ℓinh ℓực của đỉnh Bách Xích có gì đó không đúng ℓắm mà, nó vẫn ℓuôn gia tăng, thế mà các ngươi vẫn không tin ta?”
Một người khác bác bỏ: “Ngươi nói nó gia tăng, nhưng bây giờ ℓinh ℓực ℓại chợt giảm, tạo sao ℓại như vậy?”
“Đúng vậy, chẳng phải đỉnh của chúng ta nằm ở nội môn sao, mặc dù chúng ta không thể so với các môn phái khác, nhưng việc ℓinh ℓực biến mất chỉ trong nháy mắt này thực sự rất kỳ quái!”
“Các ngươi nói xem… Có phải ℓà đỉnh Bách Xích sắp xảy ra chuyện nên ℓinh ℓực mới không ổn đỉnh như vậy không?”
Một câu nói cuối cùng khiến các đệ tử ℓo ℓắng trong ℓòng.
Trước khi màn tỷ thí tông môn diễn ra, nếu linh lực của đỉnh Bách Xích khô kiệt, vậy bọn họ lấy gì để tu luyện, chẳng lẽ đi dùng ké linh lực ở các môn phái khác? Hơn nữa nếu bọn họ không được giáo tập lựa chọn và vẫn luôn ở lại đỉnh Bách Xích, một khi đỉnh Bách Xích không còn linh lực, có khác gì so với ngoại môn không?
Bọn họ là đệ tử tiến vào nội môn nên mới có thể liều mạng như vậy.
Dưới sự lo lắng đủ kiểu, các bức thư tay thỉnh nguyện của các đệ tử Bách Xích được mênh mông cuồn cuộn gửi đến tông chủ Minh Chính tông.
Lục Hằng là người nối nghiệp Minh Chính tông, những bức thư này đương nhiên sẽ được đưa đến trên bàn hắn ta, lúc này, các trưởng lão ngồi xung quanh cũng đang thảo luận về vấn đề này.Các đệ tử của đỉnh Bách Xích cũng không thể ngờ được rằng Lục Hằng lại đích thân dẫn người đi điều tra, có thể thấy được Lục Hằng rất coi trọng đỉnh Bách Xích, ngày quật khởi của đỉnh Bách Xích sắp đến rồi!
Trong lúc nhất thời, trên dưới đỉnh Bách Xích đều vui mừng khôn xiết.
Ninh Xu không hiểu được chuyện này, dù sao Bạch Mục cũng đã chôn mình trong Trữ Thư các một lúc lâu, hai người không hề tiếp xúc với tin tức của thế giới bên ngoài.
Lúc này nàng đang ngồi bên ngoài căn phòng, vừa phơi ánh nắng ấm áp vừa cầm lông chim nhúng mực, vẽ tranh trên giấy.Lục Hằng nhìn chằm chằm vào thư thỉnh nguyện: “Chuyện này nhất định phải cho người điều tra kỹ càng một phen.”
Trưởng lão kia muốn nhận việc, nói: “Chi bằng cứ để cho chất nhi nhà ta dẫn đầu đội ngũ?”
Ngày xưa, khi các trưởng lão muốn bồi dưỡng con cháu trong tông tộc của mình, Lục Hằng cũng không ngăn cản, nhưng bây giờ, nhớ đến đôi mắt thuần khiết kia…
Lục Hằng rũ mắt xuống, chỉ chỉ vào bức thư rồi nói với trưởng lão: “Không cần, chuyện này quan trọng, ta sẽ đích thân đi.”Trên giấy vẽ xuất hiện một con thỏ lông xù xù, để thể hiện điểm mấu chốt là “Lông xù xù”, nàng còn tập trung tinh thần, mỗi một nét mực rơi xuống đều vừa phải, không nghiêng không lệch.
Đây là những gì nàng vẽ cho Văn Nhân Từ, lần sau khi vào trong giấc mộng của hắn, nàng sẽ cho hắn xem, cho hắn biết lông xù xù là gì, có khái niệm này, nàng có thể tạo ra một con lông xù xù thật lớn!
Chỉ vì một cổ linh lực đột nhiên biến mất rồi đột nhiên quay trở về, thực sự là vô cùng quỷ dị, cho dù đây là đỉnh Bách Xích - Một nơi tông môn không quan tâm lắm.
Một trưởng lão lo lắng: “Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến việc phong ấn ma đầu bị buông lỏng?”
Theo một bản ghi chép cách đây vạn năm, ma đầu xuất thế, tất cả linh lực trên thế gian đều bắt đầu ô nhiễm, thậm chí biến mất.
Đây chính là điều bọn họ lo lắng nhất, theo lý mà nói, khoảng chừng mười năm nữa ma đầu mới có thể phá vỡ phong ấn, nếu nhanh như vậy thì việc bồi dưỡng thần nữ điện hạ có lẽ sẽ không thể kịp.