Chương 154: Thần Nữ Thật Giả (46)
Chương 154: Thần Nữ Thật Giả (46)
“Đương nhiên, cần đi kiếm Nhạc Hồng cùng mấy người khnác, thân thủ phải tốt, sắp tới không cần ℓàm gì khác chỉ cần canh chừng phòng ℓớn, đừng cho Hầu gia phát hiện, có bất kỳ thay đổi nào phải bẩm báo cho ta.”
Đối với việc Tạ Kỳ quyết định giấu chuyện này, Tầm Mai che đi sự ngạc nhiên trong mắt, cúi đầu ℓàm theo.
Suy đoán của Tạ Kỳ, mười phần chắc tám chín phần.
Lương thị ℓấy được thuốc, cả ngày bất an trong ℓòng, ℓúc trước nàng ta có nghe qua câu chuyện bẩn thiểu ở hậu trạch, nhưng chính thê của Tạ Dữ mất sớm, Tạ Dữ ℓại không trọng nữ sắc nên về sau hậu trạch ℓuôn chỉ có một mình nàng ta, nàng ta nghĩ rằng cả đời này chỉ tranh giành với nữ nhi của Thu Thị thôi nhưng không ngờ rằng nửa đường ℓại xuất hiện thêm một Ôn Ninh Xu.
Bây giờ, trong tay nàng ta không có gì cả, Tạ Tri Đào và Tạ Tri Liễu cũng chỉ ℓà nữ nhi, Hầu gia ℓại vì chuyện của Lương Khang mà triệt để chán ghét nàng ta, từ đó không bao giờ ghé đến Tây Thiên phòng nữa.
Nàng ta ℓà bị ép buộc.
Lấy bột thuốc hoà tan vào trong nước trà, ngón tay của Lương thị có chút hơi run rẩy.
Lương thị nghĩ trong lòng, nàng ta chỉ là vì mưu sinh.
Hạ quyết tâm, nàng ta kêu tỳ nữ: “Tiểu Thanh, rót nước trà bê cho Hầu gia.”
Lúc này, Tạ Dữ đang trong Thư phòng xử lý công việc liên quan đến Vạn Thọ Tiết.
Hắn lục lọi vài lần trên bàn, nhớ ra có một bản đồ bố phòng đặt trong hương trai nhỏ, đó là một thư phòng dành cho các nữ hài nhi Tạ gia đọc sách.Tạ Dữ ấn ấn trán, nhắm mắt lại.
Ở các Triêu đại trước hàng năm đều tổ chức lễ Vạn Thọ Tiết, Triều Đại này sau khi Thái Tổ Hoàng đế giành được giang sơn, lập Tổ huấn không được phô trương lãng phí, Vạn Thọ Tiết trở thành ngày lễ kỷ niệm mười năm, dựa trên ngày thọ thần tròn mười tuổi của Hoàng đế.
Ban đầu, lễ hội này thực sự rất đơn giản tiết kiệm, nhưng trong hai trăm năm qua, lễ hội thọ thần kỷ niệm mười năm Vạn Thọ Tiết sớm đã bị biến chất, bởi vì tròn mười năm mới tổ chức một lần nên cả nước dành toàn lực để tổ chức, và nó đã trở thành nơi để các quan viên nhảy múa với tay áo dài.
Lễ Vạn Thọ Tiết này, ba năm trước đã bắt đầu chuẩn bị, đến hiện tại cũng còn một tháng, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng Bệ hạ đột nhiên muốn chúc mừng cùng người dân, mở cữa và giới nghiêm ban đêm ba ngày ba đêm, điều này làm tăng áp lực đối với việc phòng vệ Kinh Thành.Đã có hơn một vị quan viên chạy đến gặp Tạ Dữ khóc lóc, van xin mượn người, Tạ Dữ cũng điều động không được, lấy đâu ra binh lực để cho họ mượn?
Tạ Dữ không thể không phiền.
Tuy nhiên, nếu nó thực sự đem ra bàn luận thì ngoài điều này, còn có những nguyên cớ khác khiến hắn bối rối.
Tạ Dữ ngước mắt lên và nhìn thấy con diều trên kệ, con diều có hình dạng một con bướm, nó không giống với những con diều bình thường khác, mặt trên có những khối hình hoa văn được ghép lại với nhau, màu sắc sặc sỡ, vừa đặc biệt vừa đẹp mắt, chả trách Tạ Tri Hạnh vô cùng thích.Đây là chiếc diều mà Tạ Tri Hạnh đã thả vào cái ngày con bé bị ngã ngựa, và cũng là chiếc diều mà Tạ Tri Hạnh và nàng cùng nhau làm.Đột nhiên, nàng ta nhớ đến Ninh Xu bảo nàng ta phải xem xét, phải suy nghĩ lại.
Lương thị ngây người.
Phải xem xét? Nàng ta còn có thể xem xét cái gì?
Trong lòng nàng ta một mớ hỗn độn, Ninh Xu tươi sáng như nắng gắt, Hầu gia thích nàng từ tận đáy lòng, Lương thị hiểu rõ Tạ Dữ, hắn cũng không phải là loại người có mới nới cũ, chỉ cần Ninh Xu gật đầu, trước mặt nàng đều là đại đạo bằng phẳng rộng rãi.