Chương 158: Thần Nữ Thật Giả (50)
Chương 158: Thần Nữ Thật Giả (50)
Người nọ tiếp tục kêu: “Nếu không, Đoan Vương, Lâm Vương, Vĩnh An quận chúa... đều phải chết!”
Lúc này, Lục Duy bị chuôi kiếm đâm, thị vệ muốn hắn ta gọi: “Mau, để Quảng Đức công chúa nghe giọng ngươi.”
Lục Duy ho khan.
Ninh Xu nghĩ thầm, cuối cùng nhị ca này cũng bảo nàng không cần phải cứu hắn ta.
Thời gian gặp nhau ngắn ngủi, thoáng chốc Ninh Xu đã bị sáu người kia nhắc phải đi. Nàng đi một mình về phía cửa thành Trường An, nhìn cửa thành đen kịt, bước chân vào thành.
Ai nấy trong thành Trường An đều thấy bất an, đường phố bị quan binh khống chế, đường sá hiu quạnh, nàng chỉ kịp nhìn thoáng qua rồi vào cung.
Ngoại trừ việc có vài gương mặt không quen thì trong cung không khác gì trước kia.
Cung nữ chuẩn bị nước ấm và hương lộ cho Ninh Xu để nàng rửa sạch bụi bặm trên người, thay cho nàng bộ y phục màu vàng nhạt, lau khô tóc, bôi huong, búi tóc, cài trâm, toàn thân sạch sẽ ngồi trong phòng.Tử Ngọc vuốt mặt, nói: “Điện hạ, sau khi vào thành, nhớ cẩn thận là trên hết, biết người là liên loại, Mạc Kiến Tuyết sẽ không làm khó người.”
Ninh Xu gửi nửa câu sau cho Ưng Qua: “Ngươi xem, ta là liên loại, ta có thể xử lý được.”
Ưng Qua cắn chặt răng, lúc này mới buông tay.
Nàng quay đầu lại nhìn mắt Ưng Qua, không cần nói gì, cười nhẹ.Chỉ là tiếng hít hà đó xuyên thấu bầu trời đêm.
Nàng ngửa đầu, nước bọt chảy xuống cổ họng khô khốc, nàng càng ngày càng không hiểu Mạc Kiến Tuyết định làm gì, lúc này đã bắt được liên loại, nhưng sau đó thì sao? Thiên hạ loạn thành như vậy, lấy loại quyền lực này có ý nghĩa gì.
Nhưng nàng cũng không thể ngồi mặc kệ.
Chuyện đến nước này, không thể không vào cửa thành.Khánh vương và quân sư nhìn nhau, bình tĩnh lại, lại cảm thấy đây là chuyện tốt.
Từ xưa đến nay thiên hạ thay đổi triều đại, loại người không đủ danh chính ngôn thuận, sợ nhất là tàn dư của hoàng đế trước, lão đã dùng Ninh Xu để làm cớ khởi binh nên Ninh Xu không còn tác dụng gì lớn nữa, hơn nữa đã lan đến Lục An Nhạn.
Lúc này đưa Ninh Xu vào thành, đúng là không còn gì thích hợp hơn.
Khánh vương hắng giọng, ra vẻ nói: “Quảng Đức, chuyến này nhiều gian khó nhưng Lâm Vương điện hạ là bào huynh của ngươi, bổn vương không dám tự tiện quyết định thay ngươi.”Phòng đốt nến đỏ thẫm làm căn phòng sáng trưng.
Ninh Xu không ngoan ngoãn ngồi im mà nàng hỏi thăm cung nữ. Cung nữ im lặng không nói gì, chỉ có thể đoán là Mạc Kiến Tuyết muốn gặp nàng, dù gì thù mới hận cũ không làm rõ không được.
Nhưng chỉ cần hắn ta chịu gặp nàng là nàng đã có đường sống rồi.
Điều nàng không ngờ là trước khi gặp Mạc Kiến Tuyết lại phiền phức đến vậy, có thể thấy hắn ta là rảnh quá hoá rồ.Dưới sự trông coi của sáu người, Ninh Xu gặp Ưng Qua và Tử Ngọc.
Không thể nói quá nhiều, uq lập tức nắm tay Ninh Xu, hắn ta lắc đầu, hắn ta rất muốn không quan tâm, mang nàng rời đi, nhưng thế cục không cho phép, nàng cũng sẽ không đồng ý.
Mà hắn ta chỉ nghe lời nàng, cho nên Ưng Qua siết chặt tay.
Ninh Xu vỗ nhẹ mu bàn tay hắn ta, cười trấn an: “Không sao đâu.”Ninh Xu tiếp lời lão, nói: “Nhị ca chịu khổ, ta không thể mặc kệ, đành cô phụ Vương gia, chỉ có thể vào thành.”
“Chỉ là, trước khi ta vào thành, ta muốn nói vài lời với người của ta.”
Nàng đồng ý vào thành đã làm Khánh vương rất hài lòng, lúc này chỉ muốn từ biệt thôi nên Khánh vương chỉ cần tìm vài người trông giữ, nàng sẽ không thể chạy trốn được.
Vì thế Khánh vương đồng ý.
Chỉ ℓà hắn ta không để nàng đợi ℓâu, ℓúc nàng đang định thăm dò tình hình trong phòng thì cửa phòng mở ra.
Ninh Xu ngẩn ra, nàng hít một hơi thật sâu, khi xoay người thì sửng sốt: “Tiết Quỳnh Hàm… Không, Mạc Kiến Tuyết?”
Mặt Tiết Quỳnh Hàm và Mạc Kiến Tuyết giống nhau khoảng ba phần, diện mạo của Mạc Kiến Tuyết âm u hơn ℓúc nguỵ trang ℓàm Tiết Quỳnh Hàm. Da dẻ hắn ta trắng như bị bệnh, xuyên thấu, trông hắn ta giống hệt tên mình, trong suốt như tuyết.
Mặc dù ngũ quan không giống nhưng cử chỉ, dáng người này ℓàm Ninh Xu chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra hắn ta ngay.