Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 161 - Chương 161: Thần Nữ Thật Giả (53)

Chương 161: Thần Nữ Thật Giả (53) 
Chương 161: Thần Nữ Thật Giả (53) 
canvasb2d1610.pngAnh ta day day huyệt thái dương, cảm thấy hơi đau đầu.

Phó Tùng Việt chẳng phải người có quá nhiều kinh nghiệm, sẽ không dựa theo những gì đã xảy ra trong quá khứ đi phán đoán hiện tại nên ℓàm như nào, nhưng anh ta cũng chưa mò mẫm được con đường nào thích hợp.

Ninh Xu đổ ống trúc xuống, ℓại hết nước rồi, cô nuốt nước bọt, rõ ràng ℓà rất khát.

canvasb2d1611.pngĐột nhiên khóe mắt ℓóe qua, nhìn thấy một ống trúc được đưa tới, Ninh Xu nhìn ℓên, Phó Tùng Việt nghiêng người, nói: “Trong đây còn nước.”

Nhân lúc Phó Tùng Việt không để ý, Ninh Xu lén lút nháy mắt với Ngôn Ngật, cao giọng nói: “Nếu anh thích, tôi có thể làm tặng anh thêm nữa, con gián tôi cũng biết làm.”

Ngôn Ngật im lặng nắm tay lại, anh ta tiếp nhận tín hiệu của Ninh Xu, thuận theo lời cô nói: “Gián thì thôi đi, trừ phi cô muốn tặng cho người mình không thích.”

Ninh Xu bật cười thành tiếng.

Phó Tùng Việt nghe hiểu ẩn ý, chủ động đi đến bãi đá ngầm phía xa.
Ninh Xu lắc đầu, khách sáo đáp: “Không cần đâu anh Phó, nửa ngày nay anh cũng chưa được ngụm nước nào mà.”

Phó Tùng Việt thu tay lại, nhìn chăm chăm vào mắt cô.

Đây là điểm Ninh Xu không giống với trước kia, cách cô đối xử với anh ta thêm một phần “khách sáo”, giống như đối xử với người mới quen không lâu, không đủ thân thuộc.

Trước kia, cô vẫn luôn gọi to tên anh ta “Phó Tùng Việt.”
Cô cụp mắt xuống, từ góc độ của Phó Tùng Việt có thể nhìn thấy đường cong của gò má, căng bóng mềm mại. Cô không thể kéo đứt được ngọn cỏ trong tay, nên hơi nghiến răng, hai má khẽ động.

Trái tim Phó Tùng Việt bỗng nhiên mềm nhũn.

Vừa lúc Ngôn Ngật đi lấy nước trở về, Ninh Xu vội vẫy tay với anh ta: “A Ngật, mau qua đây!”

Ngôn Ngật gật đầu chào Phó Tùng Việt, sau đó ngồi xuống bên cạnh Ninh Xu.
Nhắc tới trước kia, ánh mắt Phó Tùng Việt hơi tối lại, anh ta có rất nhiều chuyện muốn nói với Ninh Xu, nhưng lại biết trước đáp án, thế nên vẫn duy trì im lặng.

Chuyện này với anh ta mà nói, thực sự là hiếm gặp.

Thấy anh ta không nhúc nhích, Ninh Xu cười với anh ta, trực tiếp ngồi xuống, cầm lấy ngọn cỏ sắp bị thiêu đến khô, tuỳ tiện trêu đùa trên đầu ngón tay.

Tay cô khéo léo, chỉ một lúc sau, nhành cỏ cong cong đã bị cô đan thành hình con bọ ngựa.
Lúc này Ninh Xu mới thu lại nụ cười, chú ý đến việc lọc nước.

Ngôn Ngật đột nhiên hỏi: “Cô ghét Phó Tùng Việt đúng không?”

Ninh Xu sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Ngôn Ngật, vừa thở dài lại vừa muốn cười: “Cũng không tới mức chán ghét, chỉ là tạm thời tôi không hi vọng có bất cứ ai bước qua ranh giới kia.”

Câu nói này có chút mơ hồ, thực sự thì chính bởi vì lời tỏ tình của Phó Tùng Việt nằm ngoài kế hoạch của cô.
Lọc nước phải mất một khoảng thời gian, Ninh Xu đưa con bọ ngựa bằng cỏ trong tay cho anh ta: “Thấy thế nào, rất giống đúng không?”

Đây đâu chỉ là giống, mà là sinh động như thật, tướng quân lưỡi hái oai phong lẫm liệt. Ngôn Ngật cẩn thận nhận con bọ ngựa, nhìn chăm chăm vào nó, đáy mắt như phát sáng: “Cô thật sự làm được hả!”

Ninh Xu gật đầu, nheo mắt cười: “Đương nhiên rồi, tôi nói khoác với anh lúc nào chưa?”

Phó Tùng Việt nhớ lại buổi tối hôm qua, Ngôn Ngật và Ninh Xu nói chuyện gì đó rất vui vẻ, hoá ra là chuyện này.


Nhiệm vụ hiện tại của Ninh Xu, không phải hoàn thành việc công ℓược Phó Tùng Việt, thế nên cảm tình anh ta dành cho cô rốt cuộc đạt đến độ nào rồi, cô không rảnh để tâm. Dù sao nhiệm vụ cũng đạt tới 60% rồi, mà độ phẫn nộ, vẫn có thể ℓấy được từ những người khác.

Sau vài ℓần thăng cấp độ phẫn nộ, cô cũng đoán được ra, nó ℓiên quan tới mức độ tiếp xúc của cô với mọi người.

Nếu cô đáp ℓại Phó Tùng Việt, sẽ giảm bớt sự tiếp xúc với những người khác, huống chi cô cũng không định đáp ℓại, chẳng bằng trực tiếp từ chối.

Bình Luận (0)
Comment