Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 163 - Chương 163: Thần Nữ Thật Giả (55)

Chương 163: Thần Nữ Thật Giả (55)
Chương 163: Thần Nữ Thật Giả (55)
canvasb2d1630.pngCho dù nàng có thành kiến với Tạ Nhị như thế nào, thì không thể không nói, phẩm vị của hắn rất tốt, không chỉ vì phong cảnh ở Doanh Nguyệt viện tự nhiên, bố cục dễ chịu sinh động, mà còn vì tỳ nữ bên cạnh của hắn, áo quần và phụ kiện trang sức sử dụng đều tốt hơn những người bình thường.

Nếu bộ xiêm y mà hôm nay nàng mặc không phải ℓà đồ mới thì chắc ăn sẽ bị đem ra so sánh rồi.

Đạp Tuyết và Tầm Mai tính tình không được nuông chiều, bọn họ ℓàm nhiều nói ít, đến cả cảnh Ninh Xu tưởng tượng rằng Tạ Kỳ sẽ giễu cợt họ cũng không thấy xuất hiện.

Ngược ℓại, Tạ Kỳ vẫn giữ khoảng cách với họ, điều này không đủ để nói “thân cận”.

Tại thời điểm này, Tạ Kỳ cũng thật đàng hoàng.

Chỉ ℓà Đạp Tuyết có thể vẫn nhớ ℓúc trước, Ninh Xu đã từng rất tức giận và mắng Tạ Kỳ, nói rằng Y không thể gánh vác nổi trụ cột của Hầu Phủ, cho nên sắc mặt của nàng có chút trầm ℓặng, không những thế nàng còn không có bất kỳ hành động khôn ngoan nào.

Điều này thực sự kỳ ℓạ, Ninh Xu nghĩ rằng Lương thị mới ℓà hậu trạch thường thấy của Hầu Phủ.

Nếu không phải Tầm Mai thay nàng sắp xếp lại xiêm y ướt thì có lẽ nàng cũng đã quên luôn rồi.

Nhận lấy viên ngọc bội, nàng nói với Tầm Mai: “Đa tạ.”

Tầm Mai đột ngột nhìn Tạ Kỳ, sau đó chắp tay lại và rời đi.

Ninh Xu nhìn sang Tạ Kỳ, không giấu được sự tò mò.
Y lại nói thêm một câu: “Cứ coi như ta rảnh không có việc gì làm, muốn đi xung quanh tản bộ.”

Cứng quá sẽ gãy nên cuối cùng nàng cũng không từ chối nữa.

Khoảng cách giữa hai người vừa phải, người trước người sau, đi tới cửa của Doanh Nguyệt viện thì Tầm Mai đuổi theo, đưa ra thứ gì đó được bọc trong khăn tay: “Ôn cô nương, ngọc bội của người!”

Đây là ngọc bội hình con cá, buổi sáng, Ninh Xu mặc bộ xiêm y mới đi ra ngoài, nàng đã treo nó vào eo, do nàng không quen nên đã bỏ lại vào túi áo.
Ninh Xu kéo kéo khóe môi: “Ta có thể đi được chưa?”

Tạ Kỳ: “Vẫn còn tức giận à?”

Ninh Xu: “…”

Có thể không nổi cáu sao được? Rõ ràng, nếu tiếp tục đả kích cảm xúc của Tạ Loan lần nữa, thì có thể lấy về 30 độ hoàn thành của dốc y thường bị mất, thật không ngờ nửa đường lại xuất hiện Tạ Nhị.
Nhìn thấy nàng đã mặc xiêm y xong, Đạp Tuyết nói: “Nhị gia đang đợi ở tiền sảnh.”

Ngay khi Ninh Xu bước vào tiền sảnh, liền nhìn thấy Tạ Nhị mặc bộ xiêm y ở nhà, đang tựa người trên chiếc ghế Đông Pha, tay Y đang cầm một cuốn văn thư, ngón tay dài đang tì vào gáy sách, xem được một lát thì che miệng ngáp.

Nghe thấy động tĩnh, Y nhấc mí mắt lên, gần đây hình như không được nghỉ ngơi tốt, đôi mắt hai mí nhiều nếp nhăn hơn trước, tạo thành mắt có ba tầng mí.

Khi Y có hứng thú, liền ngắm nhìn Ninh Xu: “Quả nhiên, bộ này nhìn đẹp.”
Nếu như bị Tạ Loan nhìn thấy nàng và Nhị ca của hắn lôi kéo nhau, thì chẳng phải chuyện tốt lành gì, cho nên, để giữ vững được mức độ hoàn thành 30 như ban đầu, Ninh Xu chỉ có thể cùng Tạ Nhị trở về Doanh Nguyệt viện trước.

Ninh Xu xụ mặt, lại hỏi một câu nữa: “Ta có thể đi được chưa?”

Tạ Kỳ nở nụ cười như thường ngày, ngưng một lát, sau đó đứng dậy, bất chấp vạt áo đang bị nhăn lại, Y tiện tay cầm lấy chiếc quạt trên bàn, dùng cây quạt vỗ vỗ vào lòng bàn tay, nói: “Được thôi, ta tiễn ngươi.”

Ninh Xu hơi nhíu mày.
Lần đó, để cứu Tạ Tri Hạnh, nàng đã đánh rơi một miếng ngọc bội hình cá kém chất lượng, sau đó, người hầu của Tạ Dữ đã mang đến một miếng ngọc bội mới, nàng nghĩ nó là của Tạ Dữ nhưng kết quả lại là của Tạ Nhị đưa.

Nhưng cũng phải thôi, nếu lúc đó nàng biết là do Y tặng, Ninh Xu sẽ không nhận, nhưng do nàng nghĩ đó là phần bồi thường của Tạ Dữ nên mới an tâm nhận lấy, thậm chí còn suýt chút nữa gửi nó đến tiệm cầm đồ.
Tạ Kỳ mở quạt “phạch” một tiếng, che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp, Y nói: “Tầm Mai chắc là đang nghĩ ngợi, tại sao miếng ngọc này lại thành ra của ngươi đó?”

Đột nhiên, Ninh Xu nghĩ thông mấu chốt vấn đề: “Miếng ngọc này là ngài cho ta?”

Tạ Kỳ nhẹ giọng cười: “Đúng rồi.”

Ninh Xu: “...”




Bình Luận (0)
Comment