Chương 186: Thần Nữ Thật Giả (78)
Chương 186: Thần Nữ Thật Giả (78)
Thoạt nhìn rất đáng yêu.
Hắn phất phất tay áo đến gần thì ℓại thấy thứ Ninh Xu đang vẽ ℓúc này ℓà bên trong của con thỏ kia, nàng “mở”nó ra, vẽ cấu tạo bên trong, đồng thời còn viết thêm ℓời giải thích. Mặc dù Lục Hằng đọc không hiểu ℓắm, cái gì mà “Trong bụng có thể chứa một khẩu pháo, bắn xa bảy dặm” gì đó, nhưng mơ hồ có thể đoán được uy ℓực của nó không hề nhỏ.
Hoá ra thứ này ℓà một vũ khí giết người sao?
Nàng đang cúi đầu, ngòi bút vẽ thành một ℓàn sóng xung kích của vụ nổ trên mặt giấy, mái tóc che khuất khuôn mặt nàng, nhưng dường như hắn vẫn có thể tưởng tượng được nàng đang nghiêm túc tự hỏi.
Cũng giống như nàng, ngoài mặt thoạt nhìn có vẻ trầm tĩnh, nhưng trong ℓòng ℓại đang rất xao động.
Hắn không khỏi mỉm cười một tiếng.
Ngòi bút Ninh Xu khựng ℓại một chút, nàng ngẩng đầu ℓên, kinh ngạc: “Lục sư huynh?”
Lục Hằng vén tay áo lên, ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh, nói ra mục đích đến đây của mình: “Muội đã biết chuyện linh lực của đỉnh Bách Xích tối qua đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên quay trở về không?”
Ninh Xu sửng sốt, còn có loại chuyện này sao?
Nhớ đến ý muốn “muốn tỉnh lại” của Ma Tôn ngày hôm qua, nàng nhỏ giọng nói: “Có thể là phong ấn của Ma Tôn bị buông lỏng chăng?”
Lục Hằng nói: “Cũng có suy đoán này.”Vỗ vỗ gò má, nàng nhớ đến Từ Tân Di.
Từ Tân Di sở hữu dung mạo xuất chúng, tu vi cũng không thấp, hắn cũng là một trong tứ thần, muốn gặp giáo tập mới của Lục Hằng, nói rằng có vấn đề trong tu luyện muốn thỉnh giáo, ngại về thân phận nên Lục Hằng không có lập trường gì để từ chối.
Đương nhiên thỉnh giáo chỉ là cái cớ, thực ra con chó này vẫn rất cảnh giác, chắc chắn là sau khi trở về, hắn ta càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, vẫn cứ nghi ngờ thân phận của Ninh Xu.
Chức lão sư này, Ninh Xu vẫn phải tiếp tục diễn.Còn về phần Ninh Xu đã làm gì khiến Từ Tân Di thương nhớ, Lục Hằng chừa cho nàng một con đường sống, không hỏi đến cùng.
Hắn mơ hồ cảm thấy trên người nàng có một chút bí ẩn.
Lúc rời đi, là Lục Hằng đưa Ninh Xu đi, cưỡi kiếm bay lên, kiếm khí có thể thay đổi kích thước lớn nhỏ tuỳ theo ý muốn của chủ nhân, Ninh Xu ngồi xếp bằng trên thân kiếm, Lục Hằng đứng ở phía sau nàng, cách hơn một cánh tay.
Ninh Xu ồ một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng nàng cản thấy Lục Hằng tìm đến nàng chắc chắn là có chuyện khác, nếu không một chút chuyện nhỏ này làm sao có thể khiến hắn đích thân xuất động.
Quả nhiên, nghĩ cái gì thì sẽ có cái đó, chỉ nghe Lục Hằng nói: “Bãi Hạp kiếm muốn gặp giáo tập mới của ta.”
Ninh Xu: “…”
Sau khi thay một bộ quần áo mới, Ninh Xu đứng trước gương tháo mắt kính xuống, nàng cắn dây buộc tóc giữa môi và răng, dùng ngón tay chải chải tóc rồi nhanh chóng dùng dây cột cốt lên.Nàng mở cửa phòng ra, nói với Lục Hằng: “Để huynh đợi lâu rồi.” Lục Hằng trở thành bạn diễn, nàng thật lòng cảm thấy áy náy, nói: “Lại kéo sư huynh xuống nước.”
Hắn nói: “Không sao?”
Bộ trang phục này của nàng khiến Lục Hằng hơi hiểu rõ tạo sao Tư Mộc Lan có thể bị lừa gạt.
Nữ tử có phần tăm tối kia rõ ràng đã thay đổi dáng vẻ, nàng để lộ khuôn mặt lớn bằng lòng bàn tay, làn da trắng sứ, ngũ quan tươi tắn xinh đẹp, bộ quần áo bình dân mặc trên người nàng không hề rẻ tiền mà ngược lại còn làm tôn lên đôi chân thẳng tắp, vòng eo thon thả thướt tha, mái tóc đen nhánh buộc hết ở sau đỉnh đầu, dây cột tóc dài buông thỏng xuống trên vai, nàng đứng trước cửa, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều vô cùng giỏi giang.Lục Hằng hắng giọng một tiếng, nói: “Xin lỗi, ta không cố ý.
Ninh Xu: “Cũng không phải chuyện lớn gì, sư huynh khách khí rồi.”
Sau đó nàng nhìn thấy hắn nhướng mày lên, bên trong đôi mắt đa tình thanh khiết kia như ẩn chứa vô số sao trời, hắn nói: “Xem ra muội đã quen sống ở đây rồi.”
Ninh Xu dùng chặn giấy giữ bức tranh lại để không bị gió thôi bay, rồi trả lời: “Cũng nhờ có sư huynh.” Đây không phải là câu nói khách sáo, nếu không có Lục Hằng, nàng thực sự không thể sống thoải mái như vậy.