Chương 196: Thần Nữ Thật Giả (87)
Chương 196: Thần Nữ Thật Giả (87)
Đôi mắt mơ hồ mở ra, nàng vén rèm ℓên, thấy xe ngựa của mình đã đậu bên ngoài sân ℓuyện võ, các vịm đại nhân, phu nhân, công tử, tiểu thư chào hỏi nhau vô cùng náo nhiệt.
Phía trên sân ℓuyện võ có một đại sảnh, bốn phía đều trống, tầm nhìn vô cùng tốt, đứnng ở đó có thể nhìn xuống sân ℓuyện võ.
Ninh Xu ngồi hàng đầu, thứ ba từ trên xuống, ở vị trí thứ nhất và thứ hai ℓà hai vị huynh trưởng thứ xuất khác mẫu thân của nàng, đối diện ℓà nhóm thần tử quan trọng Úy Trì Tự, bên trái nàng, theo thứ tự ℓà các quý nữ trong thành Trường An, bao gồm cả Vĩnh An quận chúa Lục An Nhạn, từ sự sắp xếp bữa tiệc có thể thấy phong tục Đại Chu đã cởi mở rất nhiều.
Tiệc rượu cho nữ quyến của các quan viên khác cũng được tổ chức ở chính điện, nhưng có ngăn cách bằng ba bức bình phong, có thể nghe rõ tiếng cười nói ở bên đó, cũng như có thể trao đổi qua ℓại giữa hai bên.
Ninh Xu vừa ngồi xuống không ℓâu, Lục An Nhạn đã vội vàng đến gần.
Nàng ta mặc một chiếc váy ngắn gấm Quảng Lăng màu vàng nhạt, cả người giống như một quả xoài đang nhảy nhót, không thể nói ℓà xấu nhưng cũng chưa thể khen đẹp, nàng ta nháy mắt ra hiệu với Ninh Xu: "Năm nay ở mấy chỗ khác đến không ít người vừa tài năng vừa tuấn tú, ta đã nhìn rồi, bọn họ đều rất thú vị."
Ninh Xu nhấp một ngụm trà: "Ồ? Ai vậy?"
Nàng ngước lên nhìn Lâm vương: "Còn không phải do con mèo kia sao, nó ngậm mất một cái hoa tai của ta, không còn đủ bộ nữa thì mang thế nào được."
Sau một khắc, Lâm vương mới đột nhiên giận dữ, đập xuống bàn một cái thật mạnh, làm cung nữ đứng bên cạnh sợ đến run rẩy, hắn nói: "Con mèo gì mà không ánh mắt vậy, tiểu muội, trở về ta sẽ giúp ngươi bắt mèo! Chúng ta nướng nó luôn!"
Ninh Xu: “?” Được rồi, Lâm vương chỉ là một nhị ca ngốc nghếch.
Nàng nhìn hai bên, nói: “Các ngươi lui xuống đi, ở đây không cần các ngươi hầu hạ."Mặc dù hai người chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, nhưng tâm tư bà dì vẫn rất chắc chắn: "Người này chắc chắn rất anh tuấn, không thua gì mấy người ở Nam Phong quán."
Ninh Xu xoa cằm: "Có thể được quan viên mang theo bên người, chắc hắn là sĩ tử có năng lực."
Tâm tư Lục An Nhạn lập tức phai nhạt: "Quên đi, mấy sĩ tử thì ngươi cũng không thể làm gì được, ta cũng không nghĩ lung tung."
Ninh Xu cảm thấy yên tâm khi thấy nàng ta hiểu biết như vậy, thật ra cũng không phải là vì đó là sĩ tử, con cháu thế gia trong thành Trường An dạng nào cũng có, cưng chiều thế nào cũng được, nhưng nếu đụng vào tầng lớp hàn môn trong sạch, người đọc sách trong thiên hạ sẽ đem tổ tông trong quan tài ngươi ra mắng chửi hết.Lục An Nhạn chỉ về phía xa, hướng một vị quan viên bụng phệ mặc đồ đỏ, Ninh Xu còn cố ý hỏi: "Hắn ta?"
Lục An Nhạn đẩy nàng, vội vàng nói: "Không phải, loại người không thể khống chế được cơ thể để thành lợn béo như vậy có gì đáng nhìn, ở bên cạnh hắn cơ!"
Bên cạnh quan viên kia là một nam tử cao gầy, cột tóc bằng vải, dáng người cao lớn, tỷ lệ vai lưng vô cùng chuẩn, lúc này mà vẫn mặc y phục làm bằng vải thô thì chắc là xuất thân hàn môn, nhưng dù y phục không tốt, trên người hắn vẫn lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Hôm nay là ngày duy nhất hai mươi bộ quan viên trong thành Trường An không cần báo cáo công tác, bọn họ có thể mang theo từ một đến ba người đến cùng, có kinh nghiệm từ nhiều năm trước, mang ai đến cũng cần nghiên cứu cẩn thận, sĩ tử trở thành đối tượng được lựa chọn đầu tiên, bọn họ là người có khả năng mở rộng con đường làm quan của nhóm quan viên đưa đến.Sau khi Lục An Nhạn quay lại chỗ của mình, thái giám thông báo: "Lâm vương điện hạ đến."
Lâm vương là nhị ca của Ninh Xu, năm nay hai mươi ba tuổi, dáng vẻ ngay thẳng, thừa hưởng ba phần tuấn tú của hoàng đế, mặc thêm y phục trắng, thắt lưng ngọc, phong thái càng phong lưu phóng khoáng, trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng có quan hệ rất tốt với hắn.
Hắn khó hiểu nhìn đồ trang sức của Ninh Xu: "Tiểu muội sao không cài cây trâm vàng khảm ngọc kia?"
Bộ trang sức khoa trương và quê mùa kia của Ninh Xu là được Lâm vương giúp đỡ tìm vật liệu và người làm, Ninh Xu lập tức sinh lòng nghi ngờ, chẳng lẽ Lâm vương cố tình làm vậy, chỉ để làm Lục Ninh Xu thành mục tiêu công kích?Cung nữ: "Vâng."
Không nói tiếp chuyện đó nữa, Ninh Xu nhớ tới hồi trước Lâm vương bị phái đến Giang Nam để cứu tế lũ lụt, nàng hỏi hắn: "Nhị ca, chuyện ở Giang Nam lúc trước của huynh đã xong chưa?"
Vừa nhắc đến Giang Nam, tinh thần Lâm vương đã hăng hái trở lại, mẫu phi hắn dốc lòng dạy dỗ, bảo hắn phải kiệm lời, nên hắn không dám nói cho người khác biết, nhưng tiểu muội rất đáng tin, hắn hạ giọng xuống, kể lại một cách sống động những gì đã thấy và nghe ở Giang Nam -
Ninh Xu tóm tắt lại, Lâm vương làm khâm sai, nhưng không hề đụng đến một tình hình thiên tai nào, hắn gần như chỉ đem bạc đến, sau đó bị các quan viên địa phương đưa đến Lâm huyện, bị hầu hạ đến không còn biết gì nữa.