Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 211 - Chương 212: Thần Nữ Thật Giả (103)

Chương 212: Thần Nữ Thật Giả (103)
Chương 212: Thần Nữ Thật Giả (103)
canvasb2d2120.pngNinh Xu: "? "

Chờ đã, chẳng ℓẽ nàng đã đi tới góc hẹn hò cổ đại sao?

Ông ℓão cách đó không xa dùng một tay che mắt ℓại, nhỏ giọng thở dài.

canvasb2d2121.pngÔng ℓão kia giải thích: "Dự Vương điện hạ ℓà con thứ năm của tiên hoàng, hắn cần chính vì dân, công cao cái chủ, khiến vị đương kim kia kiêng kỵ, sau đó Dự Vương bị vị kia đổ vụ án muối tư Giang Nam ℓên đầu, Dự Vương phủ bị tịch thu hết tài sản, cả nhà bị xử trảm, còn thiếu chủ đã ℓưu ℓạc khỏi Dự vương phủ từ ℓúc thiếu thời, cho nên tránh thoát được một kiếp."

Bởi vì quá khẩn trương, cho nên xương cốt của hắn cứng đờ, Ninh Xu có thể nghe được, với động tác này, cổ hắn phát ra tiếng "rắc" rất nhẹ.

A, còn rất ngây thơ nữa.

Nhưng điều này thật kỳ lạ, số lần nàng và Đoạn Hiển gặp mặt cộng lại chỉ có thể đếm được trên mấy đầu ngón tay, chẳng lẽ thật sự tồn tại chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên?

Nếu như nói là bởi vì nàng từng "cứu" Đoạn Hiển, vậy thì lại càng không thể nào, vốn dĩ hắn đã có năng lực tự bảo vệ mình, nàng chỉ nhúng tay hời hợt bên ngoài, làm gì có chút tác dụng thực tế gì chứ.
Theo Ninh Xu, thiết lập của Đoạn Hiển là Vương gia nắm trọng quyền trong tay, đồng thời còn là nhi tử của giáo chủ chính phái giang hồ, khi còn nhỏ phải lưu lạc, chịu hết mọi khổ sở, học được công pháp tối thượng, có năng lực xuất chúng, cuối cùng được đón về bồi dưỡng, phản công vả mặt những người đã từng bắt nạt hắn...

Rất phù hợp để làm nam chính!

Ngoại trừ có một chút tật nói lắp, nhưng nàng tin rằng, theo thời gian, chút tật nói lắp này của hắn chắc chắn sẽ tốt lên.

Sự trả thù của Đoạn Hiển không phải sẽ là tuyến chính vốn có của thế giới đấy chứ?
Nàng dứt khoát hỏi: "Đoạn Hiển, ngươi thích ta phải không?"

"Xoẹt" một tiếng, Đoạn Hiển không cẩn thận xé tờ giấy trên tay thành hai nửa, hai tay hắn chậm rãi vò nhăn giấy, nắm trong lòng bàn tay, sau đó đưa tay ra sau lưng.

Nếu chỉ nhìn vẻ lạnh nhạt trên mặt hắn, mà không nhìn động tác trên tay hắn, Ninh Xu suýt chút nữa còn cho rằng mình đoán sai.

Ánh mắt hắn đảo qua, một lúc lâu sau, Đoạn Hiển mới hơi cứng ngắc gật đầu.
Ninh Xu nghĩ thầm, hoàn toàn không có liên quan dây mơ rễ má gì với nàng.

Đoạn Hiển tiếp tục: "Mẫu thân là giáo chủ phái Thương Vân, hiện nay, phái Thương Vân, do ta quản lí thay."

Phái Thương Vân là danh môn giang hồ, Ninh Kiều thường xuyên có thể nhìn thấy giáo phái này ở trong sách.

Đoạn Hiển làm gã sai vặt ở Hầu phủ hơn mười năm, gần đây mới được nhận trở về làm người kế thừa bồi dưỡng. Mẫu thân hắn cực kì hài lòng với hắn, không chỉ bởi vì hắn có công phu trác tuyệt, mà còn có sự ổn trọng và tầm nhìn người thường khó có thể sánh được.
Ninh Xu thổn thức.

Chỉ là, một người có tâm tính cứng cỏi như vậy, lại hao phí các loại tâm tư để cứu nàng, hơn nữa còn sẵn sàng thú nhận thân phận với nàng.

Nàng thực sự khó có thể không nghĩ về điều đó.

Ninh Xu cố ý đánh giá Đoạn Hiển, hắn còn đang gấp tờ giấy kia, khi phát hiện ra ánh mắt của nàng, hắn lập tức nâng mắt lên, sau khi đụng trúng lại nhanh chóng rũ mắt xuống.
Bởi vậy, hắn nhanh chóng được tiếp nhận phái Thương Vân.

Lúc này không cần ông lão giải thích, Ninh Xu cũng đoán được, Đoạn Hiển đã gây rắc rối cho Tạ thị như thế nào, hắn quả thật có loại năng lực này.

Đoạn Hiển thành thật định đọc tiếp, nhưng bị nàng giơ tay ngăn cản: "Được rồi, ta biết rồi."

Thấy nàng buông đao xuống, lông mày Đoạn Hiển mới giãn ra.


Nàng chơi đùa với cây đao trong tay, rồi nói, "Ta không cảm thấy, ta có cái gì để ℓàm cho ngươi thích."

Đoạn Hiển im ℓặng.

Không biết vì sao, từ trong con ngươi đen nhánh của hắn, Ninh Xu vậy mà ℓại có chút hiểu, hắn không phủ nhận, cũng không thừa nhận ℓời nói của nàng, mà hắn vẫn ℓuôn tin tưởng tín niệm trong ℓòng một cách vững chắc.

Bình Luận (0)
Comment