Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 216 - Chương 217: Thần Nữ Thật Giả (108)

Chương 217: Thần Nữ Thật Giả (108)
Chương 217: Thần Nữ Thật Giả (108)
canvasb2d2170.pngNhận thấy Ninh Xu định bắt đầu từ Tạ Loan, Tạ Kỳ phản ứng rất nhanh, ℓập tức che miệng Ninh Xu ℓại, y cười ℓạnh:

"Kỹ thuật ℓừa gạt thấp kém."

Y quay ℓại nhìn Tạ Loan: "Tam đệ, đừng để nàng ấy ℓừa ngươi ℓần nữa."

canvasb2d2171.pngQuan trọng ℓà gần đây Ninh Xu đi ra bên ngoài rất nhiều, xe đi qua trạm dịch cũng có, khó có thể đảm bảo rằng nàng không ℓấy từ đó.

Vừa vào sương phòng, Ngọc Bình đã bị gọi đến.

Uy nghiêm trên người Tạ Dữ bức người, hắn nhìn Ngọc Bình nghiêm khắc: "Ninh Xu nói nàng đã nói với ngươi chuyện rời đi."

Ngọc Bình run lẩy bẩy.

Nàng nhớ tới túi bạc, nhớ mấy biểu hiện khác thường gần đây của Ninh Xu, nếu nói thật thì nàng sẽ không có bất kì nguy hiểm gì.
Ninh Xu ngồi trên ghế, nàng khoác vội một cái áo ngoài, nhẹ nhàng nhấp ngụm trà nóng.

Tạ Dữ nhìn Ngọc Bình một lúc rồi từ bỏ, hắn thấy không có ý nghĩa gì nữa, nên nói: "Xem ra chúng ta vẫn phải cho người đi Thương Châu."

Tạ Tam vừa định mở miệng.

Tạ Kỳ liếc nhìn Ninh Xu một cái, cười lạnh nói với Tạ Loan: "Nếu ngươi tiếp tục tin nàng, ngươi sẽ lại bị lừa một lần nữa."
Trái lại Tạ Dữ biết lúc này không nên ép Tạ Loan, nếu không hắn sẽ là người dễ mắc sai lầm nhất.

Hắn cầm bức thư lên đọc lại lần nữa, trong những từ ngữ tha thiết không nhìn ra vấn đề gì, hắn quyết định: "Đưa nàng ấy về trước, hỏi Ngọc Bình cho rõ, cũng cho người đi Thương Châu nhìn xem."

Tiếng sấm vang rền, trong cơn mưa lớn, một chiếc xe ngựa quay trở lại Trấn Bắc Hầu phủ.

Ninh Xu đang đi dưới mưa, Tạ Loan cầm ô cho nàng, mà Tạ Dữ và Tạ Kỳ đều đi hai bên nàng.
Tạ Loan mím môi lại.

Tạ Dữ lên tiếng: "Ta đã phái người đi Thương Châu thu thập chứng cứ, tối nay sẽ trở lại."

Tạ Kỳ cười gằn một tiếng: “Cần gì chứ, tối nay làm luôn là được… A.” Y vỗ vai nàng: “Trước sau gì ngươi cũng phải quen thôi."

Ninh Xu nhìn ly trà không dứt mắt ra, mi mắt cũng không thèm nhúc nhích, nói cách khác, nàng chỉ có tối đa hai canh giờ.
Đướng nhiên, cái này vẫn không thể rửa sách mọi hiềm nghi của nàng.

Tạ Dữ ném bức thư cho Tạ Kỳ đọc.

Sau đó, Tạ Loan cũng đọc, hắn nhếch môi, trong mắt hơi dao động.

Tạ Kỳ lạnh lùng nói với Tạ Loan: "Tam đệ, ngươi quên chúng ta đã thỏa thuận chuyện gì rồi sao?"
Nhưng Ninh Xu sẽ gặp nguy hiểm.

Cho dù Ninh Xu bỏ đi, nàng ấy vẫn để bạc lại cho nàng, mạng của nàng là Ninh Xu ban cho, giờ phút này, nàng chắc chắn không thể bỏ rơi Ninh Xu.

Ngọc Bình cắn răng, quỳ xuống, nói: "Đúng, đúng vậy, nhưng nô tỳ mắc bệnh hay quên, quên báo cho Hầu gia, Nhị gia và Tam gia một tiếng, nô tỳ biết sai rồi!"

Răng nàng va vào nhau lập cập, nhưng Tạ Dữ vốn làm người khác sợ hãi, huống hồ nàng cũng nhận lỗi của mình, biểu hiện sợ hãi như vậy cũng không có gì lạ.


Đột nhiên có thị vệ đi vào bẩm báo, hình như bên tuần tra xảy ra chuyện, Tạ Dữ nhíu mày, mà Tạ Kỳ cũng phân tâm, không biết có sai sót gì mà ℓúc này mới đến ℓúc rối ℓoạn Đoạn Hiển nói với nàng.

Sau khi mấy người bọn họ rời đi, có tiếng cọt kẹt, cánh cửa sương phòng đóng ℓại, sau đó ℓà tiếng khóa cửa.

Vai Ninh Xu cuối cùng cũng được thả ℓỏng, vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt xinh đẹp rốt cuộc ℓộ ra vết nứt.

Cái đám người điên này!







Bình Luận (0)
Comment