Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 238 - Chương 239: Đảo Nghỉ Dưỡng (13)

Chương 239: Đảo Nghỉ Dưỡng (13)
Chương 239: Đảo Nghỉ Dưỡng (13)
canvasb2d2390.pngĐồng tử của Tạ Loan đột nhiên co rút ℓại, nhìn thẳng vào Tạ Kỳ.

“Chỉ có điều, ta thấy,” Tạ Kỳ nén cười nói: “Ninh Xu đối với đại ca chẳng có ý gì, đệ nói xem, nàng ℓà một nữ nhi mồ côi, nếu được đại ca thương hại, ℓà phúc phận tu được từ kiếp trước, sao ℓại không biết quý trọng chứ.”

Tạ Loan tâm ℓoạn rối bời, nói tiếp: “Nàng, nàng có vị hôn phu.”

canvasb2d2391.pngTạ Kỳ ngón tay chỉ chỉ vào khúc phổ, cười nói: “Phỏng chừng ℓà đúng như vậy, thân phận của nàng ℓàm thiếp cũng không phải không được, tiểu Hạnh Hoa thích nàng như thế,” Y hạ giọng, “ta thấy, đại ca có ý này.”

Tạ Loan hồn bay phách lạc: “Đại ca sẽ không…”

Cho đến khi hắn rời đi, Tạ Kỳ tiếp tục chỉnh sửa khúc phổ, dùng cái huyên gốm để thổi thành một bản nhạc hoàn chỉnh, tự lẩm bẩm: “Đại ca, là do huynh bắt đầu trước.”

Bọn họ là huynh đệ ruột thịt, cho nên đều bỉ ổi như nhau.
Tạ Loan sắc mặt trắng bạch.

Trong lòng vẫn đang rất lộn xộn, không có cách nào để gỡ những nút thắt rối rắm, cán cân đang lắc lư, lúc thì là Ninh Xu, lúc thì là đại ca.

Nhưng mặc kệ như thế nào, hắn quả thực không vui khi nhìn thấy đại ca và Ninh Xu ở bên nhau.
Thiếp.

Trước mắt Tạ Loan, bỗng nhiên lóe lên nụ cười tươi rói của Ninh Xu, hắn lại nghĩ đến nữ nhân hậu trạch như Lương thị, nàng, nàng có đồng ý làm thiếp không?

Nàng không đồng ý đâu, huống hồ Nhị ca cũng nói rồi, nàng không thích đại ca.
Bất giác, hắn xoa xoa những vết chai mỏng trong lòng bàn tay, thì thầm: “Không thể nào, đại ca sẽ không cùng nàng ...”

Tạ Kỳ thản nhiên nhún nhún vai: “Thế thì ta đây cũng không biết, đại ca năm đó không lấy được Tiết Uyển Nhi, nàng ta đã lâm bệnh mà chết, huynh ấy có thể sẽ coi Ninh Xu như Tiết Uyển Nhi, ta thấy, sẽ không buông tha.”

Tiết Uyển Nhi, là vị cô nương năm đó Tạ Dữ muốn lấy nhưng không lấy được vì nàng ta đã chết vì lêm bệnh.
Một khi thích cùng một cô nương, ai cũng không muốn nhân nhượng.

Tạ Kỳ bỗng chốc cười cười.

Vậy thì mỗi người tự dựa vào bản lĩnh của mình vậy.
Trời vừa tờ mờ sáng, Xuân Sắc viên rộng lớn phủ đầy sương sớm, cây cối xanh mát tươi tốt, trăm hoa đua nở, chim muông đua nhau hót, so với trước đây, ngoại trừ người hầu luôn tấp nập bận rộn ra, có thêm một bóng dáng.

Ninh Xu búi tóc cao, cài một đóa hoa giả lên tóc, mình mặc một chiếc váy gấm Tứ Xuyên điệp văn màu mùa thua, trông rất trong sáng thuần khiết.

Nàng ở trong đình đợi một lát, Tạ Tri Hạnh tới: “A Xu tỷ tỷ!”
Nhưng đại ca lại muốn cho nàng làm thiếp.

Tạ Loan choáng váng.

Tạ Kỳ lúc này lại bồi thêm một câu: “Xem ra, đệ không muốn đại ca lấy nàng, thế thì tốt rồi, chỉ là nạp thiếp, đệ không cần phải lo lắng.”


Tỳ nữ phía sau Tạ Tri Hạnh phía tay xách một cái giỏ, trong giỏ có đựng một chiếc bình ngọc cổ hẹp, chiếc muỗng dài để hái sương, nàng chạy ℓon ton đến, khuôn mặt nhỏ hồng hồng.

Ninh Xu cười cười: “Đừng vội, uống chút nước.”

Bình Luận (0)
Comment