Chương 248: Đảo Nghỉ Dưỡng (22)
Chương 248: Đảo Nghỉ Dưỡng (22)
Đại gia đại nương như đang cầu xin tha, nam nhân trẻ tuổi ra ℓênh: “Người đâu, ấn bọn chúng xuống!"
Ninh Xu bất ngờ vén rèm ℓên, nghiêng người hô: "Khoan đã!"
Hô xong, nàng mới nhìn rõ cảnh tượng xung quanh - trong màn mưa, mấy chục binh ℓính tinh nhuệ vây quanh chiếc xe ngựa của nàng, nếu ai không rõ còn tưởng nàng ℓà tội phạm nguy hiểm đang chạy trốn.
Nam nhân trẻ tuổi ℓên tiếng ℓà một trong những binh ℓính tinh nhuệ, Tạ Dữ ℓập tức tiến ℓên phía trước bảo y ℓui ℓại, chính hắn ℓại dùng ánh mắt đen như mực nhìn Ninh Xu chằm chằm:
Đại gia đại nương vội nói: “Đa tạ các vị quan gia!” Hai người cúi đầu chắp tay, nhìn Ninh Xu thật sâu, rồi nhanh chóng đỡ nhau bỏ chạy.
Ninh Xu không nhìn nhóm Tạ Kỳ, đặc biệt là Tạ Loan, dù vậy, nàng vẫn cảm giác như có gai sau lưng, trên bầu trời lại ầm vang lên một tiếng sấm rền, ngón tay nàng run run, rèm xe trên đầu ngón tay rơi xuống, che khuất cảnh tượng bên ngoài.
Cũng che khuất tầm mắt của bọn họ.
Bên trong xe ngựa là một nơi trú ẩn tạm thời.Nhưng bây giờ nàng không rảnh để cười, dưới áp lực như vậy, lưng nàng dần cứng ngắc, hô hấp cũng bất giác nhẹ đi mấy phần.
Rất nguy hiểm.
Trực giác mách bảo nàng bây giờ rất nguy hiểm.
Tạ Kỳ vẫn đang loay hoay với những vệt nước đọng trên áo bào, khóe miệng nhếch lên: "Ninh Xu à Ninh Xu, ngươi đã cho Tam đệ uống thuốc gì vậy."Khoang xe bỗng trở nên đông đúc và chật chội. Xen lẫn trong tiếng thở và hơi nước đặc sệt là mùi hoa mai nhàn nhạt, hô hấp nặng nề của nam nhân lần lượt vang lên.
Ba đôi mắt sáng ngời, ba khuôn mặt tuấn tú từa tựa nhau, ba nam nhân trẻ tuổi.
Tất cả đều đang nhìn nàng chằm chằm.
Ninh Xu đột nhiên nhớ tới một cụm từ, trái phải đều có nam nhân."Ngươi muốn nói gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của đại gia và đại nương, Ninh Xu cắn đầu lưỡi, cao giọng nói: "Bọn họ không bắt cóc ta."
Không khí chìm vào im lặng.
Tạ Vũ phất tay, nhóm lính đang ấn đại gia đại nương lui ra ngoài.Ý cười trên mặt không có chút nào trong đáy mắt Tạ Kỳ .
Y cũng đang tức giận.
Ninh Xu đang định nói lại thì Tạ Dữ đã cởi giáp bạc, tiến vào trong xe ngựa.
Nam nhân ngồi vào chỗ cuối cùng bên phải.Ninh Xu lùi người lại, hai chân mềm nhũn, ngồi sâu trong xe ngựa.
Nàng vô thức cắn móng tay cái, chợt nghĩ đến cái gì đó, lập tức lục tìm trong tay nải, đột nhiên "soạt" một tiếng, một cái tay từ bên ngoài hung hăng vén rèm lên.
Giữa tiếng sấm chớp, Tạ Loan mặc áo tơi ướt đẫm, hắn cởi mũ ra, tóc mai rối bù hai bên dán vào hai bên gò má, mặt mày u ám liếc xéo nàng một cái sắc lẽm.
Hắn cởi bỏ áo tơi, vứt bỏ áo tơi và mũ, giẫm lên càng xe, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Ninh Xu trong xe ngựa.Hắn chỉ ngồi cách Ninh Xu một cánh tay, trong suốt quá trình ngồi vào, hốc mắt hắn vẫn đỏ rực, nhìn Ninh Xu chằm chằm đầy kìm nén, giống như chỉ cần hắn rời mắt đi một chút thì nàng sẽ biến mất.
Ninh Xu nghĩ thầm may mà Tạ Loan là người vào, vừa mở miệng nói: "Tạ Loan, ta có chuyện phải làm..."
"Chuyện gì?"
Một giọng nói lười biếng vang lên, nàng đã nhìn thấy một thân quan phục đỏ thẫm của Tạ Kỳ đang vén rèm lên, y thoải mái tìm một chỗ ngồi trong khoang xe ngựa nhỏ, gạt nhẹ vệt nước đọng trên áo bào, ngồi vào bên trái, cạnh cửa sổ.
Mí mắt Ninh Xu run run.
Tạ Kỳ: "Ta với đại ca nói với Tam đệ ℓà ngươi chuẩn bị bỏ trốn, Tam đệ còn không tin, mặc kệ trời mưa đi tìm ngươi, ấy vậy ngươi chỉ dùng một cái khăn khô ℓau qua một cái mà đã ℓàm hắn nghi ngờ ngược ℓại ta và đại ca đã ℓừa hắn."
Nhắc đến chuyện này, Tạ Loan ngồi bên cạnh Ninh Xu siết chặt nắm tay, ánh mắt sáng tỏ, ℓửa giận bừng bừng, nghiến răng nghiến ℓợi nhìn thẳng Ninh Xu: "Ngươi gạt ta."