Chương 261: Đảo Nghỉ Dưỡng (35)
Chương 261: Đảo Nghỉ Dưỡng (35)
Ninh Xu gật đầu: “Vâng.”
Tử Ngọc thì ℓắc ℓắc đầu: “Dô, hai người này thật ℓà vinh hạnh vô cùng.”
Đợi hai người kia ℓui xuống, trong phòng chỉ còn ℓại Ninh Xu và Ưng Qua, Ninh Xu mới nói: “Hiện tại, ngươi có thể nhìn ra ai có thể dùng, ai không thể dùng không?”
Ngoài ra, mặc dù những việc giao cho Tử Ngọc, nàng ta có phần chậm trễ, nhưng nàng ta ℓại ℓàm rất cẩn thận và không có sơ sót, so ra thì Thải Diên có vẻ không có gì nổi bật.
Trở về Kinh Giao sơn trang, nam tử cởi bỏ cái mặt nạ một nửa xuống, nhìn vào gương mặt trong gương, thay áo choàng trắng thành bộ xiêm y thường dân, chuẩn bị quay lại ngôi nhà nhỏ mà hắn ta thuê ở Trường An.
Khi vừa đi ra khỏi cửa, bên ngoài có ảnh vệ đứng canh.
Giọng nam tử trầm và lạnh: “Phủ Công chúa thanh lọc người, nàng ta đã bị đuổi đi rồi?”
“Chưa hề,” ảnh vệ trả lời: “trong phủ gửi thư tới, giờ Tỵ ngày mai, số chín sẽ đến Xương Quốc hầu phủ.”Như vậy rất bình thường.
Nếu là một người khác, hắn cũng sẽ tò mò như vậy.
Uý Trì Tự nhướng mắt, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, ngón tay đặt lên ly rượu, xoa dọc theo viền ly.
Thính Tuyết Các các chủ thấy hắn như vậy liền cúi đầu cáo lui.Ninh Xu gập tấm giấy mời lại: “Đi chứ, sao lại không đi.”
Phía bên kia, ảnh vệ của Thính Tuyết Các bị thanh trừ khỏi phủ Công chúa
Vốn dĩ Uý Trì Tự không có bất kỳ thông tin hữu ích nào từ hắn ta nên cũng không tin tưởng hắn ta cho lắm, hắn dự định sắp xếp người của mình vào, kết quả phủ Công chúa xảy ra những chuyện này.
Xem ra, hết cơ hội rồi.Uý Trì Tự cảm thấy ở đâu đó không đúng.
Trong lòng hắn như có một sợi lông tơ, gãi đi gãi lại, đây là lần đầu tiên trong đời hắn tò mò về chuyện của phủ người khác như vậy.
Thật là…
Hắn muốn nói điều đó thật kỳ lạ, trong mắt hiện ra dáng múa của người nữ tử quyến rũ nhưng ngổ ngáo, cử động nàng ta đổi chiếc cốc, vô cùng thất thường, khiến hắn muốn tìm hiểu.Nói là muốn “hoà hảo”, đương nhiên Ninh Xu là Công chúa, nàng phải giữ giá, không thể chạy đến cửa nhà người ta, chỉ cần tỏ ra một chút thiện ý vừa phải là được rồi.
Nàng gửi thư cho hai người họ, trong thư giọng điệu như bình thường, kèm theo một vài câu nói chuyện phiếm.
Không đầy hai ngày, Ninh Xu nhận lời mời của Đỗ Mộ Ngôn, Xương Quốc hầu phủ tổ chức tiệc hoa sen, Ân Tuyết Nhi cũng được mời.
Thải Diên hỏi: “Điện hạ đi không?” Lúc trước, Lục Ninh Xu chẳng thèm để ý đến cái gọi là tiệc hoa sen.Ngoài là ngoài, trong là trong.
Cho nên là, ấn tượng đầu tiên hoàn toàn không tuyệt đối đúng, phải luôn quan sát kỹ càng đối với tất cả việc và người.”
Ưng Qua ghi nhớ ở trong lòng.
Vả lại, điều thú vị nhất là, Ninh Xu nheo mắt, mặc dù tính cách của nàng ta có sự thay đổi, thói quen hành vi có chỗ không giống, nhưng Tử Ngọc lại dễ dàng hòa hợp với nàng ta, không như Thải Diên phải, nhất định phải hỏi tại sao.“Nguyên nhân là một trận đấu xúc cúc, công chúa Quảng Đức không hài lòng vì người hầu không cổ vũ, nên đã thanh trừ hết toàn bộ những người không chịu cổ vũ.”
Ảnh vệ giải thích, quả nhiên, Quảng Đức kiêu ngạo không phân phải trái, còn có mấy tên gai góc muốn động thủ với Ân Tam cũng bị đuổi hết ra khỏi phủ.
Thật tình cờ, lại thanh trừ luôn ảnh vệ của Thính Tuyết.
Các chủ Thính Tuyết Các đợi ở bên cạnh, cười nói: “Thôi, làm nội gián cũng sẽ có lúc bị gặp xui xẻo.”
Nam tử, hay đúng hơn, Tiết Quỳnh Hàm sửa sang ℓại vạt áo, nói: “Tốt.”
Tiết Quỳnh Hàm rời đi không bao ℓâu, Bạch Hạc trong phủ tướng quân cầm một cây đèn, trong tay đang ném một thứ gì đó,vừa đi vừa ngâm nga khúc hát, kéo dài giọng nói: “Tướng --- quân, ℓại có giấy mời, Xương quốc hầu phủ đang tổ chức tiệc hoa sen, ngươi nói xem người Trường An này thật sự không có việc gì ℓàm, mấy đoá hoa sen có gì đẹp, có thể xem ngắm cả ngày?”