Chương 263: Đảo Nghỉ Dưỡng (37)
Chương 263: Đảo Nghỉ Dưỡng (37)
Nhìn qua gương, Ninh Xu mỉm cười với cô ấy.
Thật đẹp nha, lễ tân thầm nghĩ, không ngờ bộ quần áo đi làm hàng ngày của bọn họ, cũng có thể mặc đẹp như vậy.
Ninh Xu chân thành cảm ơn chị gái lễ tân, cô ấy đỏ mặt: "Phục vụ khách hàng là điều nên làm."
Anh tata đi ra, khuôn mặt dần lộ ra ngoài ánh sáng, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, đường nét khuôn mặt khỏe khoắn, tỷ lệ ngũ quan cân đối, xương chân mày hơi nhô lên, đôi mắt dài và hẹp như chim ưng, mũi cao, môi mỏng.
Anh ta không giống như một vệ sĩ, mà là một hạ sĩ quan ra lệnh, hoặc có thể nói, vốn dĩ anh ta chính là vậy.
Phó Tùng Việt.Vừa nói, cô vừa mở nắp xe đồ ăn cho Phó Tùng Việt nhìn, bên trong quả thực đã cho cơm và rau xào.
Những gì cô ấy nói về cơ bản thì không sai, Phó Tùng Việt nhìn chằm chằm một lúc mới hỏi: "Vậy cô vào đi, trong vòng năm giây thì đi ra đây.”Năm, năm giây?
Ninh Xu giấu đi vẻ mặt kỳ quái,vệ sĩ này thật là làm trong bổn phận.Người này là Phó Tùng Việt, Ninh Xu khẳng định.
Ninh Xu không chút nghi ngờ gì, hắn ta có thể nâng cô bằng một tay, giống như một con gà con vậy.Dáng người anh ta rắn chắc, mặc một chiếc áo dệt kim ngắn tay màu đen hở cổ, bên trong là áo vest trắng, ngực hơi căng chặt, không lố, cũng không mỏng, đường nét cơ bắp vừa phải, phía dưới là chiếc quần túi hộp, đi một đôi boots màu đen, vạch ra một đôi chân dài.
Cực kỳ đẹp trai, sức quyến rũ của người đàn ông giàu có trưởng thành, nhưng cũng có cảm giác áp bách.Cô không nói gì, dùng thẻ nhân viên, quẹt cửa phòng Bùi Triết, toàn bộ quá trình có thể cảm thấy Phó Tùng Việt nhìn chằm chằm vào sau đầu cô, cô đẩy xe đồ ăn vào, khép hờ cửa.
Trong một hai giây đầu,cô lấy ra những bông hoa hồng giấu trong xe, giây thứ ba bốn, đặt chúng trên mặt đất, giây thứ năm, cô lập tức bước ra.Phó Tùng Việt nhìn cô một cách vô cảm.
Cô lập tức mỉm cười: "Xin chào, tôi là dịch vụ giao đồ ăn do anh Bùi gọi, anh ta vừa gọi điện cho quầy lễ tân, anh ta đang câu cá bên ngoài, vẫn chưa ăn tối nên gọi khách sạn giao đến."
Phó Tùng Việt dựa vào khung cửa nhìn cô.
Không phải chứ, mũi chó gì vậy!
Cô dám chắc rằng, dù hương hoa hồng nồng nặc, cô cũng không bôi lên người, nếu mọi người dễ dàng ngửi thấy mùi thơm của hoa hồng thì sẽ không cần sản xuất tinh dầu hoa hồng và nước hoa.
Không đợi cô ngụy biện, Phó tùng Việt đột nhiên đẩy vai cô, đẩy cô đến cửa, nói: "Cầm ra ngoài."
Thay vì nói đẩy, không bằng nói “áp”.
Bả vai cô có chút đau, cô thử nói ra danh hiệu của đại tiểu thư: “Ngôn Lâm muốn tặng.”
Phó Tùng Việt lạnh lùng nói: “Cầm ra ngoài.”
Tiêu rồi, lẽ nào nhiệm vụ muốn lật xe, nhiệm vụ phụ không thể hoàn thành, nhiệm vụ chính còn là anh chàng lạnh lùng, vì vậy trước đây cô đắc ý cái gì! Làm sao một trò chơi chó có thể để cô thực sự nghỉ phép chứ!