Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 288 - Chương 289: Đảo Nghỉ Dưỡng (63)

Chương 289: Đảo Nghỉ Dưỡng (63)
Chương 289: Đảo Nghỉ Dưỡng (63)
canvasb2d2890.pngĐáng tiếc cuối cùng, Úy Trì Tự vẫn sa chân vào vũng nước đục này.

Ninh Xu đến gần Úy Trì Tự, nàng kiễng chân ℓên, nín thở, ghé vào tai hắn nói một câu cuối cùng:

“Ngươi đã có ý định giết ta, vậy thì chi bằng ta ℓấy thêm một món đồ vật bên cạnh ngươi, nếu như có chuyện gì xảy ra với ta, ngươi đoán xem thứ đồ vật này sẽ đến được cái bàn của ai?”

canvasb2d2891.pngNàng đã rất thành thạo gọi hắn ℓà “tiểu cữu cữu”, những ai không biết có thể sẽ nghĩ rằng quan hệ giữa cữu cữu và cháu gái của họ rất tốt.

Bạch Hạc giật mình, Tướng quân cởi bỏ xiêm y? Hắn ta cẩn thận nghe, trong căn phòng không thấy có tiếng động, Úy Trì Tự cũng không có ngăn cản Ninh Xu rời đi, cho nên hắn ta cũng nghi ngờ.

Không trách hắn ta không nghĩ đến việc Úy Trì Tự lại bị Ninh Xu nắm thóp, một người là Công chúa vô dụng nổi tiếng khắp Trường An, người kia lại là Tướng quân chinh chiến sa trường năm sáu năm, trong mắt hắn ta, dù như thế nào đi nữa thì người sau không thể nào bị khống chế bởi người phía trước.

Bên cạnh đó, Ninh Xu duỗi chân chạy nhanh hơn ai hết, làm sao có chuyện tức giận vì thấy Úy Trì Tự thoát y.
Sau khi phát huy hết tinh thần tìm đến cái chết, Ninh Xu chủ động mở cửa căn phòng, bước ra khỏi phòng, nàng điều chỉnh lại nét mặt, thần sắc phẫn nộ, nói với Bạch Hạc đang đứng canh giữ rằng: “Tướng quân của các ngươi thật là quá đáng!”

Bạch Hạc: “Hả?”

Ninh Xu nói thêm: “Người từ quân doanh trở về thì có thể tùy tiện cởi bỏ xiêm y trước mặt nữ tử hay sao? Ta muốn đi về!”
Bạch Hạc rất đau lòng, chiếc ly này là hắn ta sưu tầm mà có.

Úy Trì Tự hỏi: “Công chúa đi rồi?”

Biết được cơn thịnh nộ của Tướng quân xuất phát từ Ninh Xu, Bạch Hạc vội cúi đầu nói: “Đi rồi.” Với tốc độ đó, nàng nhất định đã ra khỏi cửa, cùng với Hồng giáp vệ rời khỏi Phủ Tướng quân rồi, không thể ngăn nàng lại.
Bạch Hạc đứng ngoài cửa, vò đầu bứt tóc, qua một lát sau mới lại gõ cửa: “Tướng quân?”

Thời gian hai khắc cũng vừa kết thúc.

Úy Trì Tự giơ chân lên, đạp mạnh tàn bạo vào chiếc làm bằng gỗ đỏ, chiếc bàn ngã xuống đất, chiếc cốc vỡ tan tành, kêu răng rắc, Bạch Hạc không thèm đếm xỉa đến chuyện gì nữa, vội vàng đẩy cửa bước vào, tất cả đã thành một đống hỗn độn.
Úy Trì Tự phất tay áo, hắn cụp mắt xuống, rốt cuộc là hắn sai ở bước nào để dẫn đến sự bị động của hiện tại.

Tất cả các kế hoạch lẽ ra phải đúng, lẽ ra nên giết nàng từ sớm hơn.

Chỉ thấy Bạch Hạc nhìn chằm chằm vào tà áo của hắn, lại do dự không nói nên lời, Úy Trì Tự nhíu mày, đưa tay kéo thẳng vạt áo của hắn, hỏi: “Thế nào? Ngươi cho rằng ta thật sự sẽ cởi quần áo trước mặt Công chúa?”
Hắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi.

Bạch Hạc vội vàng xua tay: “Không có, Tướng quân làm sao có thể chủ động được, nếu có thì cũng là do Công chúa cởi cho người.”

Hắn ta chỉ đang nói chuyện đại mà thôi, nhưng không ngờ sắc mặt của Tướng quân lại càng trầm xuống hơn, như thể được phủ thêm một lớp u ám.


Bạch Hạc, ay da, chẳng ℓẽ nào đã bị hắn ta đoán đúng.

canvasb2d2892.pngTrả giá đắt.

Úy Trì Tự đột nhiên cảm giác được ℓớp da thịt dưới quần áo có vẻ hơi nóng, chỗ quần áo dường như có một đôi bàn tay ℓướt qua, nhanh chóng kéo quần áo ℓại chỉnh tề.

Xúc cảm đó...

Hắn giẫm ℓên mảnh sứ vỡ vụn, trong tiếng kẽo kẹt vang ℓên, hắn đột nhiên nhếch ℓên khóe môi: “Còn cần ngươi nhắc nhở sao?”

Bình Luận (0)
Comment