Chương 299: Đảo Nghỉ Dưỡng (73)
Chương 299: Đảo Nghỉ Dưỡng (73)
Anh ta đưa tay ra, Ninh Xu liền quay đầu đi chỗ khác, ra vẻ giống như sẽ không uống nếu như không cho sát lại miệng cô.
Nhnững người khác đang uống nước cũng dừng lại.
Ninh Xu không uống, chết là bản thân cô chết, nhưng sẽ làm đứt manh mối tìm ra thế lực hại Bùi Triết.
Phó Tùng Việt nheo đôi mắt chim ưng.
Ninh Xu lại thở dài trong lòng, cô nhớ tới hình như trong thương thành có gói quà gia vị lớn nào đó.
Cô muốn mở thương thành ra nhưng hai tay đã bị trói, thật là phiền phức.Thù dai đến như thế, vậy độ phẫn nộ tăng lên đi, nhưng hiển nhiên, Phó Tùng Việt rất bình tĩnh, không có bất kỳ một động tĩnh gì.
Không có bất kỳ chút gia vị gì, bữa tối gà rừng vừa cháy vừa khó ăn, nếu không phải vì bổ sung sức lực, những con người này bình thường không thể nào ăn những loại thức ăn này.Cô nằm trên mặt đất, co quắp toàn thân, nhiệt độ tháng mười hai đã xuống rất thấp, trên người cô chỉ đắp mỗi chiếc áo khoác, đôi chân da thịt lạnh như băng, mỗi lần ngủ được một xíu là lại phải tỉnh dậy vì đấu tranh với cái lạnh.
Nó rất lạnh.Ninh Xu có chút kinh ngạc, dùng khẩu hình miệng nói Lâm Lâm.
Ngôn Lâm nhún vai, dùng dao mở nút của sợi dây, sợi dây có thể sẽ có công dụng khác nên cô ấy không muốn cắt đứt nó ra, nhưng cô ấy cũng rất nhanh chóng nới lỏng dây trói cho Ninh Xu.Ninh Xu xoa xoa cổ tay, Ngôn Lâm lập tức kéo cô đứng dậy đi vào trong rừng rậm.
Ninh Xu sửng sốt một chút, ngoan ngoãn đi theo phía sau cô ấy.Ninh Xu đêm nay ngủ không sâu giấc, phát giác có người tới gần, cô lập tức mở mắt ra.
Ngôn Lâm bước đi nhẹ nhàng, cô ấy đứng bên cạnh Ninh, trên tay có một con dao nhỏ.Trước khi cô uống xong, anh ta không còn kiên nhẫn nữa đột nhiên thu tay về.
Ninh Xu liếm môi, cô còn chưa uống đủ.
Gió rất to, tiếng thút thít xuyên qua khe hở, Ninh Xu có thể cảm giác được tay Ngôn Lâm rất nóng, vì vậy vội vàng ôm Ngôn Lâm kéo cô ấy lại: “Đừng tiếp tục đi vào sâu bên trong đó nữa.”
Ninh Xu cũng thở hổn hển, biết là ở đây cách bọn họ một chút, liền nói: “Tôi không sao, tôi” Ngôn Lâm rõ ràng là sợ bóng tối, nhưng có thể vì cô mà làm việc này, trong lòng cô cảm thấy ấm áp vô cùng: “Thật đó, tôi có thể tự bảo vệ chính mình.”
Hòn đảo lớn như vậy, cô không thể làm liên lụy đến Ngôn Lâm, nhưng cô có thể phát triển để Ngôn Lâm làm một chiến hữu của mình.
Ninh Xu lại nói: “Cảm ơn cô, về sau này có thể tôi vẫn sẽ cần cô giúp.”
Cô ấy nắm chặt tay Ngôn Lâm và dắt cô trở lại chỗ lúc nãy.
Cũng may, Phó Tùng Việt không muốn nhìn thấy cô, cho nên anh ta đi ngủ ở sau tảng đá ngầm, nếu không, những việc vừa rồi chưa chắc có thể qua được mắt anh ta.
Gió đêm rất lạnh, không chịu nổi, Ninh Xu đột nhiên ôm lấy cánh tay của Ngôn Lâm, làm cử chỉ rất thân thiết, rồi lại gần hơn nữa, cánh tay Ngôn Lâm đặt lên phần mềm mại của cô, ánh mắt của cô ấy né tránh một cách mất tự nhiên.
Đột nhiên phát hiện cái gì, Ninh Xu dò xuống eo của Ngôn Lâm: “Cơ thể của cô thật là ấm áp.”
Tay của cô bị Ngôn Lâm bắt được.
Ninh Xu biết Ngôn Lâm là một người có có miệng sắc như dao nhưng trong lòng lại mềm yếu như đậu phụ, cô ấy bị lạnh quá, cực kỳ nhẹ giọng hỏi: “Đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau được không?” Thực ra nói ngủ cùng nhau chỉ yếu là để dựa vào nhau, giữ ấm cho nhau.
Ngôn Lâm thậm chí còn không nghĩ tới, dùng âm hơi trả lời: “Không.”