Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 307 - Chương 308: Đảo Nghỉ Dưỡng (82)

Chương 308: Đảo Nghỉ Dưỡng (82)
Chương 308: Đảo Nghỉ Dưỡng (82)
canvasb2d3080.pngAnh mở ℓòng bàn tay ra, Ninh Xu đặt đồng tiền vào chỗ đó, khép ℓòng bàn tay A Nghiêu ℓại.

Ninh Xu nói: “Cho anh ℓàm kỷ niệm.”

A Nghiêu: “...”

Đồng xu này, dán ở ℓòng bàn tay anh, để ℓại dấu ấn thật sâu, cho đến tận hiện trường đính hôn.

Theo tục ℓệ cũ, A Nghiêu đón “Tân nương” xong, sẽ cùng Ninh Xu một trước một sau từ trong phòng đi ra, đối mặt với tiếng cười và ℓời chúc mừng của mọi người, vẻ mặt A Nghiêu cứng đờ, cả người Ninh Xu mặt trang phục màu đỏ, chủ động nắm ℓấy tay anh.

Hình dáng của ℓễ phục được Trân Đảo cải cách, chuyên thể hiện eo và mông, phác họa ra dáng người của Ninh Xu, mà A Nghiêu cao ℓớn anh tuấn, Ninh Xu rúc vào bên cạnh anh, hai người từ diện mạo và khí chất mà nói, đều không thể bắt bẻ, ai gặp cũng nói xứng đôi.

Đi gặp bà cụ trước và kính trà.

Đây cũng là kết quả cô dự đoán được, không ngờ giới thiệu một đối tượng mới, có thể dễ dàng kích thích giá trị phẫn nộ như vậy.

Tiệc cưới diễn ra từ chiều đến tối, người đàn ông trên đảo đang liều mạng uống rượu, A Nghiêu cũng bị rót vài chén, thật ra tửu lượng của anh không tệ, chỉ là bình thường những người đàn ông khác không có cơ hội chuốc vào anh, nên không biết tửu lượng của anh sâu đến mức nào.

Nhìn tình hình không sai biệt lắm, A Nghiêu giả bộ say, người bên ngoài nói hai câu, anh phản ứng một lúc, mới nheo mắt lại, ánh mắt mơ hồ, cũng may bình thường anh yên lặng ít nói, giả vờ say rượu, cũng không cần dùng nhiều sức.

Chỉ chốc lát sau, A Nghiêu bị dìu vào động phòng, bên ngoài tiếng cười nói vẫn không giảm, mà khi cửa phòng đóng lại, đôi mắt A Nghiêu đã trở nên tỉnh táo.
Các nếp nhăn trên khuôn mặt của bà cụ chồng lên nhau: “Đứa nhỏ ngoan.” Cho hồng bao.

Sau khi gặp qua các trưởng bối của Trân Đảo, đến tiểu bối ở bên này, Ninh Xu gặp mấy người Phó Tùng Việt, Kiều Kỳ Thâm cười vô cùng ngoan ngoãn: “Chị gái mặc màu đỏ, rất đẹp nha.”

Bùi Triết thừa dịp người bên ngoài không chú ý, đổi ly rượu trong tay Ninh Xu, nói: “Không cần uống quá nhiều.”

Phó Tùng Việt ngồi ngay ngắn, không nhúc nhích, Ngôn Ngật thì cắn răng, nhỏ giọng hỏi: “A Nghiêu kia, không có làm khó cô chứ?”
Phong tục này nghe có chút không phải là phương Đông, ít nhiều cũng đến từ những quần đảo Đông Nam Á, thế nhưng, đây cũng là cơ hội duy nhất mà tất cả bọn họ có thể giấu dân đảo, rời khỏi Trân Đảo.

Bốn người Phó Tùng Việt cũng phải chuẩn bị lý do, ngày hôm qua bọn họ vừa mới gia nhập Trân Đảo, Kiều Kỳ Thâm đã làm người vì bản thân bất đồng tín ngưỡng, mà phản đối phương thức cầu phúc của lửa trại, tính cách Bùi Triết ổn định, để cho anh ta thuyết phục, vì thế đã diễn ra một tiết mục Kiều Kỳ Thâm không muốn, Bùi Triết khuyên bảo, cuối cùng vẫn là Kiều Kỳ Thâm chạy trốn, Bùi Triết diễn tiết mục đi tìm bạn.

Thế nhưng, Ninh Xu thông qua 【Mắt mini】nhìn thấy cảnh này, không nói nên lời —— diễn xuất của Kiều Kỳ Thâm cũng không tệ lắm, nhưng khả năng thuyết phục của Bùi Triết, cũng rất thiếu hương vị, thậm chí có chút cứng ngắc, may mà dân đảo không có ai có dị nghị, ở một mức độ nào đó mà nói, khuôn mặt thật sự có thể bù đắp khuyết điểm và tiếc nuối về diễn xuất.

Còn lại Phó Tùng Việt và Ngôn Ngật.
Ninh Xu không tiện cùng bọn họ nói quá nhiều, lắc đầu, lúc này, có mấy người trên đảo đi tới, Phó Tùng Việt nâng ly rượu lên, nâng tay về phía cô, trên mặt nhìn không ra vui hay buồn: “Chúc mừng.”

Ninh Xu phân tâm liếc nhìn tiến độ nhiệm vụ một cái, từ lúc nhìn thấy cô và A Nghiêu cùng xuất hiện, đã từ 70% lên đến 80%.

Không thể tin được, một công đôi việc.

Ồ, người đàn ông đang nóng nảy.
Ở bên giường, Ninh Xu cởi váy cưới ra, trên người mặc áo thun đơn giản và quần đùi, nhiệt độ chênh lệch làm cho cánh tay cô nổi lên từng hạt nhỏ.

A Nghiêu cầm một chiếc áo khoác màu xám đậm, khoác lên vai cô, hai người nhìn nhau, có một loại ăn ý ngầm, một người đẩy cửa sổ, nhảy ra ngoài trước, người còn lại ở trong phòng, chốt cửa lại, đề phòng vạn nhất, sau đó từ bên ngoài gõ cửa sổ, báo hiệu không có người, người bên trong lại đi ra ngoài.

“Tiếp theo còn có phong tục, khánh tân sinh.”

“Ngoại trừ chú rể và cô dâu, tất cả mọi người trên đảo đều sẽ vây quanh lửa trại, nhảy múa cầu nguyện cho tân sinh.”
Bọn họ không thể chạy hết một lần, hai người bèn ở lại, kế hoạch ban đầu là, hai người tự tìm cô gái trên đảo bắt chuyện, nói chuyện phiếm, tán gẫu để có thể tạo bầu không khí rất tốt, rồi tách ra, bản chất của yến trại cũng là bữa tiệc xem mắt, không có gì đáng trách.

Bởi vì người trên đảo coi bốn người bọn họ là một thể, cho nên cho dù Ngôn Ngật đi trước, Phó Tùng Việt vẫn còn đó, bọn họ cũng sẽ không có nhiều cảnh giác.

Vấn đề nằm ở khâu tìm kiếm cô gái.

Hai người có vẻ ngoài khác nhau, dáng người Phó Tùng Việt càng giống A Nghiêu, Ngôn Ngật lại có vẻ đẹp hiếm thấy của đàn ông, các cô gái không dễ lựa chọn, cái này quên đi, hai người kia cũng chậm chạp không có hành động gì.




Bình Luận (0)
Comment