Chương 312: Đảo Nghỉ Dưỡng (86)
Chương 312: Đảo Nghỉ Dưỡng (86)
[Uý Trì Tự]: Đối tượng một có thể công ℓược, hai mươi ℓăm tuổi, oai vũ đại tướng quân, đại tổng quản hành quân, người chấp chưởng quân quyền triều Đại Chu.
Cho dù Lục Ninh Xu đã có Hồng giáp vệ, ở trước mặt Uý Trì Tự cũng phải cụp đuôi ngoan ngoãn ℓàm người, nhưng Lục Ninh Xu ℓại không nghĩ như vậy—
Ba năm trước, khi chiến tranh biên cương kết thúc, Uý Trì Tự thắng trận hồi triều, Lục Ninh Xu mười ba tuổi đứng trên thành ℓâu đã yêu phải hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó bắt đầu triển khai theo đuổi bám ℓấy hắn.
Ninh Xu: “...”
Thì, một người nam nhân không thích cô, chẳng ℓẽ cô cứ mặt dày bám ℓấy sẽ có ích gì sao?
Nàng không hiểu.
Chiêu trò cũ này không có gì ℓạ ℓùng, nữ phụ pháo hôi tiêu chuẩn sao. Ba năm qua, Uý Trì Tự không chỉ trong ℓòng mà đến trong mắt cũng không có hình bóng của Lục Ninh Xu, mặc dù đã mười một năm trôi qua, tiên Hoàng hậu vẫn ℓuôn ℓà một truyền thuyết trong dân gian, Uý Trì Tự bởi vì tiên Hoàng hậu và Hồng giáp vệ, chưa bao giờ ℓàm mất mặt Lục Ninh Xu.
Được chứ, kết quả Nguyên chủ Lục Ninh Xu, quả thực não có chút vấn đề, người ta cũng không bị mất mặt, đối với nàng là đang bày trò, do đó càng phải theo đuổi bám lấy.
Lần này, biết Uý Trì Tự đang nghị thân, Nguyên chủ không chỉ đập phá nhà cô nương của người ta, còn đi giành hai người nam nhân để cho vào phủ công chúa, muốn chọc giận Uý Trì Tự.
Đại tướng quân người ta có tức giận không, Ninh Xu không biết, nhưng nàng biết, hiện tại đến lượt nàng tiếp nhận thì cục diện đã rất hỗn loạn.
Bị bắt đến phủ công chúa, có hai người, một người đang ở trên đài, người còn lại...Ninh Xu vừa ngồi thẳng người xong, thì nhìn thấy thị nữ bước đi loạn xạ, chạy đến báo: “Điện hạ, Ân công tử đang muốn tự tử! Thỉnh Điện hạ mau chóng đến đó xem!”Hệ thống: Cô còn muốn bị người khác giết, tỉnh lại đi, bây giờ cô là công chúa!
Ninh Xu sắp xếp phân loại lại những hồi ức do viên nang ký ức mang đến, mặc khác vội vàng đi đến Thanh Liên viện.
Phủ công chúa của Lục Ninh Xu hết sức xa hoa, nơi mà nàng vừa ở lúc nãy gọi là Hạm Đạm viện, có một vị nhạc sư đáng thương sống ở đây, vị đó là “Ân công tử” bị nàng sắp xếp sống ở Thanh Liên viện, giữa hai viện cách nhau một cái hậu viên, có kỳ hoa dị thảo, có hòn non bộ cao dựng đứng, những lối đi quanh co lát bằng phiến đá xanh, cứ cách năm bước chân có một lầu, cách mười bước chân có một các, vô cùng xa hoa.
Có chút gì đó kỳ lạ, công chúa vẫn chưa xuất giá, sao lại có phủ đệ.Thời gian bắt Ân Dạng và vị nhạc sư kia không giống nhau, Nguyên chủ Lục Ninh Xu bắt nhạc sư trước, mấy ngày sau trông thấy Uý Trì Tự không có phản ứng gì mới bắt Ân Dạng, bắt vào sáng hôm nay khi đi ra ngoài.
Dẫn theo Hồng giáp vệ, công chúa trở nên ác độc hơn, quả thực rất dễ dàng như việc đi chợ mua cá.
Hệ thống khó khăn lắm mới thoát khỏi sự đau buồn vì bị mất thành tích, có chút hả hê trên nỗi đau của người khác nói: “Đây không phải là công chúa phế vật cùng những người nam nhân sao?”
Ninh Xu dành thời gian trả lời Hệ thống: “Công chúa làm bia đỡ đạn như vậy mà không có ai xử luôn cô ấy, tại sao không phải là công chúa và các nam nhân phế vật ?”Ninh Xu: “...”
Ôi trời, vị Ân công tử này không thể nào là nam sủng của nàng, vậy thì chỉ có thể là một người xui xẻo khác bị Lục Ninh Xu bắt đến.
Quả nhiên, nàng suy luận và kích hoạt [viên nang ký ức], viên nang ký ức đưa ra một đoạn hồi ức mới:
Ân công tử tên đầy đủ là Ân Dạng, tự là Y Chi, là nam nhân còn lại bị Nguyên chủ bắt đến, khác với địa vị thấp kém của các nhạc sĩ, người tên Ân Dạng này xuất thân trong con nhà quan.Thông tin mà viên nang ký ức mang đến có chút mơ hồ, vẫn phải để qua một bên, lúc này đi Thanh Liên viện giải quyết vấn đề quan trọng hơn.
Ninh Xu bước vào Thanh Liên viện, chỉ nhìn thấy ở cách đó không xa có mấy người hầu đang đè một thiếu niên thân mặc một bộ xiêm y trắng tinh.
Đầu tóc người thiếu niên bị làm cho rối bù, sắc mặt trắng bệch, vậy mà vẫn nhìn ra ngũ quan tuấn tú đẹp đẽ, cái ánh mắt ấy, khi lướt qua Ninh Xu, mang theo một sự căm hận sâu sắc.