Chương 323: Cung Đình Rối Loạn (1)
Chương 323: Cung Đình Rối Loạn (1)
Nếu thành công trên người Lâm vương, không phải sẽ có thể mài giũa những đứa trẻ nhỏ bên tông thất ℓại từ đầu sao.
Tuy rằng, đây ℓà kế hoạch ℓúc trước của ông và Nhạc Mãn chỉ ℓà chưa thể thực hiện thôi.
Mà giờ phút này, ông đột nhiên phát hiện, trên người Ninh Xu có bóng dáng của Nhạc Mãn ... Có dũng có mưu, biết tiến biết ℓui, đáy mắt nàng kiên định, khiến cho ℓời nàng nói ra càng thêm âm vang có ℓực.
Nàng ta thay đổi sự oán hận ℓúc trước thành sự cảm kích mà nhìn Ninh Xu, ℓại ℓôi kéo con trai: “Còn không mau tạ ơn phụ hoàng!”
Ninh Xu đến việc này cũng nhận làm rồi, Lục Duy chợt nhận ra, Ninh Xu thật sự muốn tốt cho hắn ta.
Đương nhiên, cuối cùng thì hoàng đế vẫn kêu người đánh Lục Duy hai mươi bản, phạt một năm bổng lộc, chỉ là người hành hình rất hiểu tâm tư của hoàng đế, không đánh nặng lắm, hoàng đế lại điều Lý Đức Toàn đến Lâm Vương phủ, ra lệnh cưỡng chế chỉnh đốn và cải cách Lâm Vương phủ, còn thiết lập thêm vị trí thầy của Vương gia, tuyển người nhận trách nhiệm .
Việc này so với trừng phạt lúc ban đầu đã tốt hơn rất nhiều.Nhưng rốt cuộc cũng là trừng phạt, Lục Duy thật không thích đọc sách, vừa ra khỏi cung, mặt mày hắn ta ủ ê nói: “Ta thật là xui xẻo, loại chuyện này như thế nào lại để ta gặp phải…”
Ninh Xu không đợi hắn ta oán giận xong, trực tiếp đánh gãy lời nói: “Nhị ca, nghe nói trắc phi Lâm Vương phủ bệnh tật ốm yếu, quản lý không được công việc vặt, ngươi lại lưu luyến chốn phồn hoa bên ngoài, ngươi hi vọng không ai quản lý Lâm Vương phủ, vậy trên dưới Lâm Vương phủ còn có người tốt sao?”
Mặt Lục Duy nóng lên: “Ta, ta nào biết ...”Thục phi lại kéo Lục Duy một cái, hắn ta nhất thời khó phân biệt là vui hay buồn, dập đầu nói: “Đa tạ phụ hoàng.”
Hoàng đế lại hỏi Ninh Xu: “Đại tướng quân bên kia, ngươi đối đãi như thế nào ?”
Ninh Xu tự đề cử mình nói: “Con nguyện ý đi an ủi đại tướng quân.”Lục Duy tuy rằng có chút choáng váng, nhưng cũng không phải ngu ngốc, hắn ta rốt cuộc cũng phản ứng lại. Nếu phụ hoàng thật sự kiểm tra bài tập của hắn ta, vậy không phải nói rõ rằng phụ hoàng coi trọng hắn ta sao ?
Hắn ta bỗng dưng hồi tưởng, khi còn nhỏ, hắn ta viết xong bảng chữ mẫu, thấp thỏm mà chờ hoàng đế cùng tiên hoàng hậu xét duyệt. Khi hắn ta còn nhỏ cũng muốn làm đại tướng quân, học mẹ cả chinh chiến sa trường.
Sau này, sau này sao lại biến thành như vậy ...Đây chẳng lẽ giống như người ta thường nói, lời thật lòng thì khó nghe?
Nhưng cũng quá khó nghe đi!
Nếu là Ninh Xu của lúc trước nói như vậy hắn ta nhất định sẽ dậm chân, xé rách bộ mặt giả tạo này, nhưng hiện tại mắt thường cũng có thể thấy được, sau khi nhìn thấy sự thay đổi của Ninh Xu, sự bác bỏ của hắn ta vô cùng yếu thế : “Ta không phải có ý này…”Khóe miệng Ninh Xu giật nhẹ cười cười nói: “Đúng vậy, ngươi cái gì cũng không biết, cho nên ngươi vô tội nhất.”
Lục Duy nghe ra trào phúng, hỏi lại: “Ngươi nói chuyện với nhị ca ngươi kiểu gì đó?”
Ninh Xu tiếp tục: “Ngươi ăn chơi đàng điếm, đây gọi là nam nhân phong lưu, còn những tên đầy tớ ác độc đó cướp đoạt cô nương ở trên đường cái, cũng do học theo sự phong lưu của ngươi, ngươi tuy rằng không về nhà, nhưng ngươi là một nam nhân tốt, đúng không?”Lục Duy căm giận nói: “Ngươi nói ta như vậy, ngươi thì tốt đến đâu?”
Ninh Xu: “Ta trước kia không tốt, bây giờ thì sao? Ngươi cảm thấy phụ hoàng vì sao nguyện ý tiếp thu kiến nghị của ta, chẳng lẽ do ta dựa vào việc cả ngày gây chuyện khắp nơi như ngươi là có thể khiến phụ hoàng thay đổi cách nhìn?”
Lục Duy lúc này mới phát hiện, lời tiểu muội nói tuy rằng mỉa mai, nhưng một chữ nói cũng không sai.
Ninh Xu đáp: “Vậy ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ.”
Lục Duy nói thầm, đừng tưởng rằng nàng giúp hắn ta, hắn ta phải mang ơn đội nghĩa.
“Nhị ca.”
Lời của Ninh Xu đánh gãy giọng nói thầm của Lục Duy, hắn ta giương mắt ℓên nhìn ℓại thấy Ninh Xu thở dài: “Nhị ca, thiên hạ không yên ổn, ngươi cũng nên trưởng thành rồi.”
Lục Duy đứng tại chỗ, trong ℓòng nặng nề như bị hòn đá đè ℓên.