Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 394 - Chương 395: Cung Đình Rối Loạn (73)

Chương 395: Cung Đình Rối Loạn (73)
Chương 395: Cung Đình Rối Loạn (73)
canvasb2d3950.pngNinh Xu vui mừng trong ℓòng, bèn không nhịn được cong mắt nhìn về phía hắn.Uý Trì Tự sửng sốt, trong chớp mắt đó, con ngươi co lại thành một điểm đen.

Tiết mục tấu khúc thứ ba sắp kết thúc.

Ninh Xu xoay người, một tay cầm lấy cây quạt giấy Uý Trì Tự đặtn ở trên án.

canvasb2d3951.pngNinh Xu trở tay muốn dùng quạt tiếp lấy chén rượu, nào ngờ lại xảy ra biến cố —— chỉ thấy ống tiêu vừa chuyển, ở đoạn kết thúc, thế mà lại nhiều hơn ba nốt nhạc so với nguyên khúc!

Không kịp suy nghĩ nhiều, Ninh Xu xoay người giơ tay lên, nàng dùng quạt tiếp lấy chén rượu, ở giai điệu tiếp theo lại kéo nó tới trước người mình, sau đó giơ tay cầm lấy, đến âm điệu cuối cùng, môi nàng bỗng dưng cắn mép chén, môi đỏ răng trắng áp sát chén rượu.

Lâm vương sực tỉnh nhanh nhất, hắn vỗ tay "bốp" một tiếng, làm kinh động một phòng yên tĩnh, ngay sau đó hoàng đế vỗ tay, cười to: "Đẹp! Điệu múa này đẹp lắm! Đúng là một khởi đầu đẹp cho trận mã cầu!"

Hoàng đế cao hứng, các đại thần còn lại mới tỉnh táo cũng phụ họa ca ngợi theo.

Có không ít quan viên âm thầm phỏng đoán, công chúa nổi danh là vô dụng cũng có thể nhảy được loại vũ đạo này, thật sự quá xinh đẹp, vậy nữ nhi nhà bọn họ có phải có thể nhảy tốt hơn không? Chắc chắn là có thể, cái thứ vô dụng này còn làm được nữa là! Trở về phải bảo phu nhân luyện tập cho nữ nhi!

Ninh Xu không hề biết điệu múa mình bị ép làm, sau này sẽ trở thành ác mộng của bao nhiêu quý nữ Trường An, trông thấy cung nữ thay chén mới cho Uý Trì Tự, nàng bèn cười cười với hắn, tự đi thu dọn cái chén bị bôi thuốc kia, nói: "Quấy rầy đại tướng quân."
Từ đại điện có thể thấy, bên ngoài đã tập hợp bốn đội, còn có một đội toàn là nữ.

Ninh Xu lặng lẽ dùng khăn lau son môi, lại dùng rượu súc miệng, sau đó phun lại vào trong chén, cuối cùng ngả xuống đất, vừa rồi nàng chỉ dùng răng cắn cái chén kia, đầu lưỡi co lại, xuân dược sẽ không vào bụng mà chỉ dính một ít ở bên môi, xử lý như vậy hẳn là được rồi.

Tử Ngọc nhỏ giọng nói: "Sớm biết điện hạ đã có chuẩn bị, ta còn cần phải vất vả như vậy sao? "

Ninh Xu: "Ý ngươi là sao? "
Hắn xoa xoa giữa mày.

Lúc đầu, hắn không có chút hứng thú nào với điệu múa của nàng, chỉ là tuân theo ước định với các chủ Thính Tuyết các, ngụy trang thân phận cho hắn ta tiến vào yến hội, sau đó, lại xảy ra tình huống như vậy với một nữ tử trước nay hắn chỉ nhìn xuống, hắn ngẩng đầu lên.

Không biết từ khi nào, lực chú ý của hắn đã chuyển từ thưởng thức tấu nhạc thành hai mắt không tự chủ được đuổi theo nàng.

Cho đến khi nàng mỉm cười với hắn, hắn lập tức mất kiểm soát mà nuốt nước bọt.
Uý Trì Tự nhắm mắt: "Không sao."

Hắn cúi đầu né tránh bóng dáng của Ninh Xu, tuy nhiên mí mắt lại khẽ di chuyển, nhịn không được ngẩng đầu lên, Lâm Vương đang nói nhỏ với Ninh Xu, nữ tử khi thì nhíu mày, khi lại buồn cười.

Ánh mắt Uý Trì Tự nhìn thẳng về phía môi nàng.

Lúc cắn cái chén, cô nhếch miệng cười, đôi môi dính vào mép chén trắng tinh, độ cong uyển chuyển có vẻ cực kì mềm mại.
Úy Trì Tự giật giật mày, lại thấy nàng khoanh chân ngồi xổm xuống hành lễ.

Vạt váy cùng thắt lưng bị thổi bay giữa không trung, rất yên lặng.

Điệu múa dừng lại, tiêu ngọc cũng im lặng.

Tất cả đều im lặng.
Nàng giống như minh châu phủ bụi được phơi bày trước ánh sáng, là ánh trăng lại xuất hiện sau khi trời quang mây tạnh, hắn nhìn hàng mi của nàng, mắt nàng, môi nàng, xinh đẹp đến sắc bén như vậy, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Hắn bất ngờ phát hiện, hình như hắn chỉ biết là có một người như thế này, nhưng thật ra, còn chưa tính là quen biết nàng.

Ngực Uý Trì Tự hơi đau nhức, hắn không hiểu đó là vì sao, chỉ nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Sau khi nhạc đệm xong, hoàng đế khen ngợi Tiết Quỳnh Hàm cải biên "Thanh Vân", ban thưởng nhiều thứ, cuối cùng cuộc thi đấu mã cầu cũng chính thức mở ra.


Tử Ngọc lại nói: "Eo điện hạ uốn lượn đến trước mặt đại tướng quân, còn hơn bao nhiêu loại xuân dược nhân gian, đại tướng quân làm sao có thể không theo!"

Ninh Xu nhéo cánh tay Tử Ngọc, vừa tức vừa buồn cười: "Quản tốt cái miệng của ngươi đi."

Bình Luận (0)
Comment