Chương 408: Cung Đình Rối Loạn (86)
Chương 408: Cung Đình Rối Loạn (86)
Đạo ℓý có còn hay không đây? Tên Đại tướng quân Úy Trì Tự này tại sao ℓại có ý mưu phản? Liệu chơi có còn vui nữa hay không đây?
Nhớ tới bản thân tự đưa ra gợi ý, mới có vụ “đập chén” này. Ninh Xu cũng rất muốn tự mình vùng dậy nhưng ℓại thấy ánh mắt chỉ thị của Hoàng Đế, Úy Trì Tự cũng nhìn nàng.
Ninh Xu: “…”
Sao không nói sớm, bây giờ trưng bày tình cậu cháu ℓiệu còn kịp sao?
Hai tay nàng bị trói đẩy lên một chiếc xe ngựa, bánh xe di chuyển khoảng mười lăm phút thì tay nàng được cởi trói, đang nghĩ đến việc sử dụng【Lượng trữ hàng tồn kho hàng năm của Đại vương nói phét】, Huyền thiết vệ đột nhiên dừng lại choáng váng, có tiếng đánh nhau vang lên.
Xe ngựa bị bao vây tứ phía không thể ngăn cản việc Ninh Xu một cước đá bay cửa trước, thò đầu ra liền thấy có rất nhiều kẻ đang đánh nhau với Huyền thiết vệ.
Đáng tiếc, không phải Hồng giáp vệ của nàng ấy thì bỏ đi, hóa ra lại là bạn thân cũ, Thính Tuyết Các.
Đây là vừa vào hang sói lại phải vào hang cọp.Sự thật chứng minh, cốt truyện của thiểu số đều rất kỳ quái.
Cũng may trước đó nàng đã chuẩn bị đạo cụ, không cần hao tổn công sức để tính mua xem cái nào hời, dù sao thì cũng không phải lần đầu tiên dính dáng đến tuyến BE, nếu như muốn trốn, nàng hoàn toàn có thể làm được.
Chính là việc sau này giúp Ưng Qua sửa lại án oan càng khó hơn.
Ai da, phiền thật sự.Ninh Xu chậm rãi nháy mắt, lập tức thay đổi lời nói: "Cữu cữu, người vừa hỏi liên chủng, là thứ gì vậy?"
Nói rồi liền chủ động tiến lên trước một bước, nàng ngẩng đầu lên, mặt hoa da phấn xinh đẹp, bộ đồ mùa thu chỉ bó đến gáy nàng, để lại chiếc cổ trắng ngần, thanh tú.
Uý Trì Tự nhìn vào đôi mắt dưới hàng mi của nàng, ánh mắt thuần khiết che đi vẻ xinh đẹp của ngũ quan. Bên trong con ngươi sáng ngời phản chiếu rõ ràng hình ảnh của hắn, tâm tư thanh thuần, chân thành như ngọn lửa rực cháy.
Mí mắt Úy Trì Tự bất giác căng thẳng.Úy Trì Tự chợt nhướng mày, hơi cúi người, Ninh Xu xem trò chơi, vội vàng thoát khỏi Huyền thiết vệ hai bên, chạy tới trước mặt hắn, vừa mới định gọi tiếng cữu cữu lần nữa, chỉ thấy sự quan tâm hiếm hoi trong mắt của người đàn ông: "Cháu ngoại, hợp tác chút thì bớt khổ.
Ninh Xu: “Chậc.”
Huyền thiết vệ đè chặt vai nàng, lôi nàng đi.
Bỏ đi, Ninh Xu từ bỏ đấu tranh.Làn da bên dưới lớp quần áo được ngọn lửa trên cây nến nhẹ nhàng miêu tả khiến lòng hắn trở nên căng thẳng.
Là trí nhớ của nàng không tốt hay là trí nhớ của hắn không tốt? Nàng không nên cho rằng, hắn quên rằng nàng lanh lợi, lanh lợi tới nỗi từng khiến cho hắn phải đề phòng lại bấm vào huyệt đạo của hắn, dùng thìa trà gẩy quần áo của hắn ra là xong.
Tên lừa đảo này.
Úy Trì Tự lùi lại một bước, ngọn lửa phiền muộn vô cớ bốc lên trong lòng hắn, hắn khoát tay thuận miệng nói: "Hộ tống về phủ."Nói xong Úy Trì Tự nhận ra mình đã nói sai, đáng lẽ ra hắn nên tống vào địa lao.
Nhưng bây giờ mà đổi ý chẳng phải sẽ bị nàng phát hiện sao?
Hắn càng phiền muộn, khuôn mặt điển trai của hắn càng đen tới mức tưởng như có thể tích ra thành mực nước.
Ninh Xu tưởng tượng đến khả năng nàng sẽ bị kiểm soát hành động. Nửa lo lắng nửa cầu nguyện gọi: "Cữu cữu!"Nàng dùng tâm trí gọi hệ thống: "Bạn tốt của ta, cùng ta đến đây làm hỏng kịch bản, vậy có được không?"
Thôi được rồi, đã bị mang cái tiếng bạn thân, hệ thống thật thà nói: "Hừm…Tùy theo lựa chọn chiến lược không giống nhau của mỗi người chơi, cốt truyện sẽ có một số sai lệch, nhưng số lượng người chơi có thể thay đổi nước cờ cung biến của cô không quá 99 %.
Ninh Xu: “…”
Tại sao lại bỏ đi phần thiểu số, nàng hận.
Nàng không chơi cùng, dùng tốc độ cướp ℓấy một con ngựa thoát thân, tưởng cũng muốn biết, rời khỏi đàn tế sẽ bị truy sát, chi bằng trở về, phú quý hiểm trung cầu, cũng không cần phiền não.
Ninh Xu nhanh chóng đi tới nhưng ℓại thấy một đống ℓộn xộn xung quanh tế đàn.