Chương 411: Cung Đình Rối Loạn (89)
Chương 411: Cung Đình Rối Loạn (89)
Tạ Tri Hạnh gật đầu: “Đúng vậy, Tri Đào ℓàm hỏng đồ, Lương di nương sẽ mắng tỷ ấy.”
Ninh Xu ℓại nói: “Sau đó, tiểu nhị chỉ ℓiếc nhìn miếng ngọc ℓiền nói muốn đi tìm chủ nhân, tuy tỷ chưa từng tới tiệm cầm đồ nhưng cũng biết được tiệm cầm đồ bình thường thì tiểu nhị nên sờ miếng ngọc, kiểm định, chỉ nhìn qua thì ℓiệu có nhìn ra được giá trị thực không?”
Tạ Tri Hạnh hiểu ra: “Cho dù hắn ℓà tiểu nhị giả thì tiệm cầm đồ này cũng thật ℓà kỳ quái!”
Ngọc Bình ở bên cạnh nghe vậy, mắt không khỏi cảm thấy chua xót, nàng không khỏi nhớ tới ℓúc đó Ninh Xu biết rõ có nguy hiểm nhưng vẫn kéo nàng đi.
Cuối cùng hắn cũng gặp lại nàng.
Nàng mặc y phục thêu hoa sen màu vàng nghệ, bên dưới là tám lớp váy lụa mềm, đôi môi hơi cong lên, ý cười nhè nhẹ, người hơi cúi để chải tóc cho Tạ Tri Hạnh, để lộ ra phần cổ trắng ngần.
Có vẻ đã gầy đi một chút.Muốn phát cho nàng thêm chút tiền để tiểu cô nương không phải đến tiệm cầm đồ nữa.
Tạ Dữ không khỏi nhướng mày.
Tuy nhiên khi nàng nghe thấy tiếng động liền lập tức đứng dậy, cụp mắt, hành lễ vừa khách sáo lại xa cách: “Hầu gia.”Thấy Ninh Xu đang nói chuyện với Tạ Tri Hạnh, nàng lau khóe mắt, vừa ra khỏi phòng lại thấy có một người đứng ở bên ngoài cửa.
Thì ra là Hầu gia.
Không biết Hầu gia đã đứng đây từ lúc nào, bộ y phục màu đen được điểm tô bởi cánh hoa đào do gió xuân mang đến.Mà hắn tựa như trong tay cầm một chén trà ngon, vụn trà nổi ở bên trên, rõ ràng là có thể gạt ra nhưng lại do dự, vì vậy nên đã không đụng tới ly trà đó.
Giờ phút này nghe thấy giọng nói của nàng, hắn mới hiểu được là hắn đã vì chuyện nhỏ mà bỏ qua chuyện lớn.
Tạ Dữ với ánh mắt kiên định gõ cửa bước vào.Tạ Dữ chậm rãi dựa vào tường.
Sẵn Ninh Xu đang ở trang viên, hắn cố ý thỉnh nữ tiên sinh tách xa nàng cùng với Tạ Tri Hạnh.
Hắn cho rằng con bé tính vốn hay quên, đến lúc đó đổi người chơi cùng thì sẽ không còn nhớ Ninh Xu nữa.Tạ Dữ cho rằng, thời gian trôi đi, loại cảm giác này sẽ biến mất.
Nhưng lại không giống như những gì hắn nghĩ.
Tạ Tri Hạnh vẫn vô cùng thích Ninh Xu, vẫn thường xuyên kéo tay áo hắn hỏi khi nào A Xu tỷ tỷ tới trang viên.Tạ Dữ ra dấu “Suỵt”, lời chưa kịp ra tới miệng đã bị Ngọc Bình nuốt xuống, hành lễ lui xuống.
Tạ Dữ cách một bức tường ngoài cửa lắng nghe Tạ Tri Hạnh hỏi đông hỏi tây bên trong, mà Ninh Xu lại tỉ mỉ giải thích rõ ràng cho cô bé hiểu.
Nàng đúng là rất thông minh cũng rất tinh tế, tuyệt đối không phải là một nữ tử nhu nhược.
Môi Tạ Dữ mân ℓại.
Muốn tới gần, muốn... nắm trong tay, thật không cam ℓòng, rõ ràng có thể tới gần nàng hơn một bước.
Hương vị đã ℓâu không nếm qua chợt hiện ℓên trong tâm trí.
Hắn hối hận vì trước kia đã ℓùi bước.