Chương 413: Cung Đình Rối Loạn (91)
Chương 413: Cung Đình Rối Loạn (91)
Chung quy, Ninh Xu sẽ cùng nàng hái sương, xem xem vấn đề ℓà ở đâu.
“Lần này ℓượng sương đọng thật ℓà ít.”
Nhìn chằm chằm vào phiến ℓá, Tạ Tri Hạnh nói ℓẩm bẩm, Ninh Xu phát hiện trên mình tỳ nữ của Tạ Tri Hạnh đều mang theo túi nước, nàng nhìn các tỳ nữ đó cười cười.
Phân công các tỳ nữ tản ra bốn phương hái sương, Ninh Xu ℓại nói: “Cổ họng của ta khô, các người để ℓại túi nước đi.”
Tạ Tri Hạnh tò mò nhìn sang Ninh Xu, thấy tỳ nữ xung quanh đã rời đi khá xa, Ninh Xu sát lại gần Tạ Tri Hạnh, nói: “A Hạnh, tỷ muốn nói với muội một chuyện.”
Nàng ngừng lại, nghiêm túc nói: “Tỷ không muốn đi gặp Hầu gia.”
Kỳ thật, Tạ Tri Hạnh cũng có thể cảm nhận được, bắt đầu từ lúc đá cầu, Ninh Xu luôn né tránh Phụ thân, từ lúc đó về sau, trong lòng Tạ Tri Hạnh cảm thấy bất an, nặng nề hẳn.
Sau khi nàng dần tắt nụ cười, đôi mắt đen láy nhìn Ninh Xu khẽ hỏi: “Tại sao?”Ninh Xu cố gắng giải thích: “Tỷ không muốn dính dáng quá nhiều đến Hầu gia, như vậy sẽ không tốt.”
Những tin đồn nhảm nhí gần đây không phải không có truyền tới Tạ Tri Hạnh, Tạ Tri Đào còn tìm tới cười con bé, nói con bé đang tìm “Hậu nương” cho mình.
Nhưng Tạ Tri Hạnh chưa từng nói cho Ninh Xu, bởi vì đây là lần đầu tiên mà nàng không cảm thấy ghét hai chữ “Hậu nương”, nếu đó là Ninh Xu.
Tạ Tri Hạnh ngây thơ, nhưng cũng biết, lúc này nếu không giữ lại, thì con bé sẽ mất đi cái gì. Con bé mở to đôi mắt, nói: “A Xu Tỷ tỷ, nếu tỷ, tỷ và Phụ thân ở bên nhau, muội sẽ không ngăn cản hai người.”Vô cùng an nhàn.
Mặc dù Ninh Xu muốn đẩy nhanh tiến độ công lược, nhưng cũng không lộn xộn trận tuyến, đầu tiên đưa trà gừng trước, Phùng Thời viện phản ứng không nhiều, đó là phản ứng tốt nhất.
Liên tục mấy ngày, nàng lúc thì mang bánh ngọt, lúc thì mang trà trái cây đến, Tạ Loan không đáp lại, nàng cũng không sốt ruột.
Chờ nàng cảm thấy Tạ Loan nguôi giận, liền nghe ngóng được từ Ngọc Bình , Tạ Loan mấy ngày này sẽ đến câu cá tại hồ lớn trong Xuân Sắc viên.Quyết định ôm cây đợi thỏ thôi.
Nghĩ đến Tạ Loan một mặt thì hoảng loạn né tránh, mặt khác lại vì nàng mà lấy xiêm y, Ninh Xu không khỏi phì cười.
Trà nấu ra chỉ được lượng nước đủ cho ba tách, đợi trà nguội một chút, Ninh Xu cùng Tạ Tri Hạnh bưng tách trà, cùng nhau thưởng thức.
Tạ Tri Hạnh đôi mắt mở to : “Không giống với lúc trước! Quả nhiên cùng làm với A Xu tỷ tỷ sẽ khác!”“Tinh,” hệ thống trong đầu Ninh Xu nhắc nhở, “nhiệm vụ phụ 【 phiền não của Tri Hạnh (độ hoàn thành: 60) 】30!”
Tạ Tri Hạnh rất vui, lần này, nàng tuyệt đối không thể thua kém Tạ Tri Đào, cuối cùng cũng không cần phải nhìn cảnh Tạ Tri Đào ở kia đắc ý.
Con bé lôi tay Ninh Xu, nói: “A Xu tỷ tỷ, chúng ta đem phần trà còn lại cho Phụ thân, người sẽ rất thích!”
Thế nhưng lần này, Ninh Xu lại lắc đầu.Thấy Ninh Xu không cáo trạng với Tạ Tri Hạnh, các tỳ nữ thở phào nhẹ nhõm và cũng không lười biếng nữa.
Người thì cũng coi là nhiều, từ giờ Dần cho đến giờ Thìn chỉ hái được có một lọ, Tạ Tri Hạnh không chút buồn ngủ, líu ríu nói: “Lần này nhất định sẽ thành công! Đem nó đi nấu hết xem xem.”
Ninh Xu nói: “Chúng ta thử trước một nửa xem sao, nếu được, phần nước sương còn lại mang đưa cho lão sư nấu trà, như vậy giờ Dần không cần phải thức dậy nữa.”
Trong Đình trên đỉnh Vũ Điện, bếp nóng sôi sùng sục, ngọn lửa nhảy nhót trong lò, khói xanh cuộn lên không trung.
Ninh Xu có chút kinh ngạc, nàng nhìn vào mắt Tạ Tri Hạnh, nói: “Nếu tỷ không muốn ở bên Phụ thân muội, thì muội vẫn sẽ ủng hội tỷ chứ, đúng không?”
Tạ Tri Hạnh không nói tiếng nào, chỉ chậm rãi nắm chặt ℓấy tay áo của Ninh Xu.
Mặc dù con bé còn nhỏ, nhưng không ngốc, cũng hiểu rõ ý của Ninh Xu, nói cách khác, sớm hay muộn cũng có một ngày, Ninh Xu sẽ rời xa con bé.