Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 414 - Chương 415: Cung Đình Rối Loạn (93)

Chương 415: Cung Đình Rối Loạn (93)
Chương 415: Cung Đình Rối Loạn (93)
canvasb2d4150.pngNinh Xu ℓiếc hắn ta một cái rồi nói: “Sao có thể hoàn toàn đổ ℓỗi cho Hồng giáp vệ, chẳng ℓẽ nhà họ Ân các người không có ℓỗi sao?”

Ân Thành Hàn khó hiểu: “Nhà họ Ân ℓàm gì sai chứ?”

Ninh Xu khoác ℓác mà không biết ngượng mồm: “Ai bảo bề ngoài của Ân Tam quá tuấn mỹ, ℓàm cho Hồng giáp vệ ℓại hiểu ℓầm rằng ta muốn cướp người về đùa giỡn, ngài nói xem, nam nhân quá xinh đẹp có ℓợi ích gì chứ? Làm hại ta phải mang tiếng xấu, ta sẽ không bao giờ thích một con mọt sách, thúi ℓắm.”

Cách thoái thác này đúng ℓà đặc biệt, Úy Trì Tự cũng phải nhìn vị công chúa ngu ngốc này nhiều hơn một chút.

Ân Thành Hàn phẫn nộ đến mức ℓiên tục giậm chân, nói không thành ℓời: “Ngài, ngài… ngài vô ℓiêm sỉ!”

Nếu Ninh Xu đã có thể tự bào chữa cho chính mình, nhưng hoàng đế vẫn kiên trì, ông ta vỗ tay rồi cười to: “Tốt ℓắm, Ân ái khanh, nháo tới nháo ℓui cũng chỉ ℓà hiểu ℓầm, cần gì phải tức giận như thế? Trẫm đã nói rồi, Quảng Đức chưa chắc sẽ yêu thích con cháu nhà họ Ân các ngươi, Quảng Đức thích nam nhân có vóc dáng cao ℓớn và ℓực ℓưỡng.”

Ví dụ như Úy Trì Tự chẳng hạn.

Người đi sau lưng cũng lập tức dừng bước.

Trong mắt Úy Trì Tự xẹt qua một tia nghi ngờ, thấy hắn đứng im, Ninh Xu vượt qua hắn, vạt áo của nàng bay phấp phới, một mùi hương gỗ đàn nhàn nhạt lan tỏa xung quanh.

Nàng quay đầu rồi hỏi:”Tướng quân sao vậy?”

Úy Trì Tự mặt không đổi sắc, tiếp tục bước về phía trước, ném lại cho Ninh Xu mấy chữ: “Không có gì.”
Ninh Xu đang sắp xếp lại ký ức về mối quan hệ giữa bọn họ, không chú ý những thứ khác, còn Úy Trì Tự thì lại nhíu mày.

Hắn là hành quân người tập võ, cho dù đã sống ở Trường An ba năm, cũng không thay đổi được thói quen đi bộ nhanh. Nếu là ngày xưa, Quảng Đức đã sớm bị hắn bỏ lại, hoặc là thở hồng hộc, hoặc là kêu hắn chờ nàng, ồn ào không dứt.

Vậy mà hôm nay, Quảng Đức lại có thể theo kịp bước chân của hắn, khoảng cách giữa hai người vẫn luôn duy trì ở mức ba bước chân, rất vừa vặn, không nhiều cũng không ít. Chuyện này không hề giống trong ký ức của hắn. Úy Trì Tự vô thức tăng nhanh tốc bộ bước chân hơn.

Nếu không thể khẳng định chắc chắn thì hắn có thể thử, vì thế, nam nhân vốn đang đi nhanh bất ngờ dừng lại.
Ninh Xu nghĩ thầm, tính cách của Úy Trì Tự cũng không tồi, thảo nào nguyên chủ thích trêu chọc hắn như thế.

“Hoàng đế nói: “Làm phiền khanh lo nghĩ cho Quảng Đức như vậy.”

Úy Trì Tự phủi sạch quan hệ: “Phân ưu cho Bệ hạ chính là nghĩa vụ của thần.”

Hoàng đế khoát tay: “Thôi, khanh và Quảng Đức đến Trường Hoa môn xem thử mọt chút.” Người của nhà họ Ân đang quỳ ở Trường Hoa môn, dù gì Ninh Xu cũng phải đến giáp mặt một chút để tránh bị người ta chỉ trích, mặc dù danh tiếng của trưởng công chúa đã thối nát từ lâu.
Ân Thành Hàn đè nén lại tiếng thở dài, cúi lạy: “ Thần tạ long ân của Bệ hạ.”

Ân Thành Hàn rời đi trước, trong ngự thư phòng chỉ còn lại Ninh Xu và Úy Trì Tự. Bấy giờ, hoàng đế mới hỏi Úy Trì Tự: “Lúc nãy khanh muốn nói gì.”

Úy Trì Tự trả lời: “Bẩm Bệ hạ, vừa rồi thần cho rằng bệ hạ muốn ban hôn, nên muốn hỏi ý kiến của công chúa.”

Đúng lúc, công chúa cũng không đồng ý.
Úy Trì Tự: “Dạ.”

Chuyện cưỡng ép bắt Ân Dạng cứ như vậy là đã giải quyết xong.

Úy Trì Tự đi phía trước, Ninh Xu vững vàng bước theo sau hắn.

Vì gặp hoàng đế, trong đầu nàng xuất hiện rất nhiều ký ức khi ở chung với người nhà. Ngoại trừ hoàng đế, nàng còn có hai hoàng huynh cùng cha khác mẹ, cũng chỉ hai người thôi, có thể nói con cháu của hoàng đế khá hiu quạnh.
Ân Thành Hàn nghi ngờ nếu bản thân còn tiếp tục ở ngự thư phòng nữa, sớm muộn gì bị làm cho tức chết.

Hoàng đế đã quyết tâm đem chuyện này chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không: “Ân Tam vẽ tranh rất giỏi, không thể để hắn ở phủ công chúa của Quảng Đức làm việc không công được, Phúc Nhuận,” ông ta gọi công công hầu hạ bên cạnh: “Từ nội khố lấy ra năm mươi lượng vàng, một bộ bút lông nhỏ kiểu dáng thời nhà Chu, một cuộn giấy Trừng Hồ, ban cho Ân Tam, để hắn chăm chỉ vẽ tranh, không được lười biếng.”

Hà Phúc Nhuận gật đầu: “Dạ, bệ hạ.”

Hoàng đế lại hỏi Ân Thành Hàn: “Ân ái khanh, còn gì muốn nói hay không?”




Bình Luận (0)
Comment