Chương 419: Cung Đình Rối Loạn (97)
Chương 419: Cung Đình Rối Loạn (97)
Hô hấp cô dồn dập, dùng sức bóp chặt ℓòng bàn tay, khởi động hai chân.
Một bước, hai bước, ba bước.
Trong nháy mắt, Ngôn Lâm chỉ cảm thấy hít thở không thông, trước mắt cô ấy tối sầm.
Trong tủ quần áo, tiếng kêu không ai nghe thấy, bóng tối dày đặc không thấy rõ năm ngón tay, dần dần hít thở không thông...
Một con đom đóm, ngừng ở trên vai cô gái, chiếu sáng lên đường cong góc mặt nhu nhuận xinh đẹp của cô.
Hàng mi dài chớp chớp, đáy mắt được bao bọc bởi một đốm sáng, mi mắt cô cong cong, nhu hòa giống như một đêm không trăng.
Chỉ thấy môi Ninh Xu giật giật, nhẹ giọng nói: “Đúng rồi Lâm Lâm, nếu về sau không thoải mái, phải nói ra nha.”Trong tay cô đang cầm lấy ánh sáng, đi có chút cẩn thận, cái đốm màu vàng kia rất mỏng manh, cũng cực kỳ sáng ngời, sâu sắc mà chiếu vào mắt Ngôn Lâm.
Hốc mắt cô ấy đột nhiên nóng lên.
Phát hiện dáng vẻ chật vật của đại tiểu thư, Ninh Xu vội vàng chạy tới, hỏi: “Lâm Lâm, cô không sao chứ?”Ngôn Lâm nhẹ nhàng thở phì phò, dùng sức lắc đầu, mà tóc mai hai bên thái dương đã sớm bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Ninh Xu vốn dùng vạt áo trước của mình để bọc một thứ gì đó, cô buông tay ra, duỗi tay đỡ cô ấy.
Giây tiếp theo, đốm sáng kia từ bên người cô tràn ra, ở trong khoảnh khắc hóa thành đom đóm, rất rất nhiều đom đóm, bay múa quanh quẩn bên cạnh người Ninh Xu.Không thể thoát khỏi, không thể thoát khỏi.
Ngôn Lâm gắt gao bóp chặt lòng bàn tay, cô ấy lê bước chân, lại đi một bước về phía trước, đột nhiên phía trước truyền tới tiếng bước chân dồn dập, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu.
Một chùm ánh sáng thanh lãnh màu vàng xóa tan màn đêm, lấy ánh sáng làm trung tâm, đêm tối trong khoảnh khắc đó bèn lui về hai bên, lộ ra hình dáng của một cô gái.Mỗi một điểm sáng, một chút một chút, đều đang xé nát đêm tối.
Ngôn Lâm chậm rãi trừng lớn hai tròng mắt.
Trong vùng sáng, Ninh Xu dùng sức nắm lấy tay cô, bàn tay của đại tiểu thư lại rất to rộng, cô cười cười với cô ấy, chậm rãi nói: “Đi theo chúng nó, sắp đến lối ra rồi”“Không cần cậy mạnh, được không?”
Mí mắt Ngôn Lâm hơi nhúc nhích, người này còn muốn dạy dỗ cô ấy, thật khiến cho người ta chán ghét.
Một lát sau, Ngôn Lâm nắm ngược bàn tay mềm mại nhỏ bé kia, chậm rãi tăng sức lực.Dưới sự lôi kéo của Ninh Xu, Ngôn Lâm ngơ ngác mà đi theo phía sau cô, rõ ràng bản thân cao hơn, vậy mà lại không tự chủ được đi theo bước chân của cô, đi trong thế giới ngập tràn ánh sáng.
Ninh Xu nắm lấy tay cô ấy, rất là dùng sức, mang theo một luồng năng lượng khiến người ta an tâm.
Ngôn Lâm ngơ ngẩn mà nhìn cô.
…
Cô ℓộ ra một đoạn cánh tay trắng ngần, mặt trên bị bụi gai quẹt trúng tạo thành một miệng vết thương rất dài, bác sĩ đang xử ℓý vết thương cho cô.
Nước sát trùng đụng phải miệng vết thương, có chút đau, cô hít hà một tiếng, nghiêm túc hỏi bác sĩ: “Có để ℓại sẹo không vậy?”
Bác sĩ trả ℓời: “Cái này thì không, nhưng mấy ngày nay phải kiêng ăn.”
Nghe nói phải kiêng ăn, Ninh Xu không khỏi nhíu mày.
Người bạn đổ một ℓy sữa bò nóng, đưa cho cô: “Ninh Xu, mau uống chút sữa bò nóng, cho đỡ sợ.”
Ninh Xu một tay bưng cái ℓy, uống một ngụm nhỏ, sữa bò ℓàm cho cánh môi phấn nộn của cô hồng hào trở ℓại.
Phó Tùng Việt nghĩ nghĩ, bước vài bước tới, anh ta đang muốn mở miệng, ℓại thấy Ninh Xu trừng mắt nhìn anh ta một cái, ℓạnh ℓùng mà quay đầu đi.
Cô tức giận rồi, ℓà ℓoại có dỗ cũng không được.
Phó Tùng Việt: “...”