Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 432 - Chương 435: Cung Đình Rối Loạn (112)

Chương 435: Cung Đình Rối Loạn (112)
Chương 435: Cung Đình Rối Loạn (112)
canvasb2d4350.pngCác đệ tử đều chạy quanh sân tập để rèn ℓuyện mỗi ngày, vô cùng bận rộn.

Vì thế khi bằng hữu của Bạch Mục phát hiện ra đã ℓâu ℓắm rồi không nhìn thấy Bạch Mục thì đã hơn mười ngày trôi qua, người nọ kỳ quái hỏi:

“Tên tiểu tử Bạch Mục kia đã đi đâu rồi? Không phải ℓừa gạt chúng ta ℓén ℓút học tuyệt chiêu gì đó chứ?”

canvasb2d4351.pngĐương nhiên, nếu như Bạch Mục ℓàm kẻ ℓót đường và bị đá ra khỏi cửa, bọn họ cũng không quá đáng tiếc, thậm chí còn hơi thả ℓỏng một chút, tu tiên ℓà quá trình đi trên cầu độc mộc, bớt đi một đối thủ cạnh tranh ℓà chuyện tốt.

Ninh Xu thu hồi suy nghĩ, cuối cùng vẫn gọi một tiếng: “Chào Lý sư phó.”

Lý lão nhân không quen lắm, nên đặt bút xuống hỏi Ninh Xu: “Được rồi, đừng khoe mẽ với ta, ngươi có chuyện gì.”

Ninh Xu lập tức vui vẻ ra mặt: “Ta muốn biết cuốn sách huấn luyện căn bản nào phù hợp với một người chưa bao giờ tiếp xúc với linh lực như ta?”
Quả nhiên, Ninh Xu vừa mới đi qua mấy kệ sách thì nhìn thấy một thiếu nhiên đang nằm dạng chân tay thành hình chữ đại trên mặt đất, trên mặt đất ném đầy công pháp.

Ngoài hình hắn rất đáng yêu, ngũ quan hơi trẻ con, nhưng quần áo có chút lôi thôi luộm thuộm, hai mắt nhìn chằm chằm, miệng lẩm bẩm, xung quanh cơ thể hắn có một mùi hương nồng nặc.

Hắn chính là Bạch Mục.
Nàng dựa vào mép bàn, hỏi: “Chào sư phó, xin hỏi sư phó họ gì?”

Ông cụ sửng sốt trong chốc lát, đã lâu lắm rồi không ai quan tâm đến tiếng lẩm bẩm lầu bầu của ông ta, ông ta ho khan một tiếng: “Sư phó thì không dám, ngươi gọi ta là Lý lão nhân là được rồi.”

“Đinh, kích hoạt NPC Lý lão nhân.”
Ninh Xu không khỏi mỉm cười.

Ông cụ này khiến nàng nhớ đến chủ nhiệm lớp cấp ba của mình, thầy ấy phát hiện Ninh Xu nhận được rất nhiều thư tình nên đã mắng những học sinh nam kia rằng: Đừng như một đám chó đực động dục, các em thấy thành tích của Ninh Xu tốt thế này mà còn không biết xấu hổ gửi thư tình cho người ta, đến cả thầy cũng cảm thấy ngượng ngùng thay cho các em…

Vì thế, sau khi biết được tấm lòng tốt của ông cụ, Ninh Xu rất có thiện cảm với ông ta.
Hệ thống truyền tin vang lên trong đầu Ninh Xu, nàng hơi nghi hoặc: “Lần trước trong lần đầu tiên gặp ông ấy, ông ấy vẫn chưa được coi là NPC sao?”

Hệ thống trả lời: “Mức độ tự do của trò chơi rất cao, có những lúc không thể kích hoạt được NPC trong một lần, chỉ cần trò chuyện thêm vài lần nữa là được.”

Nhưng người ta nói ông ta tên là Lý lão nhân, NPC lại thông báo là Lý lão nhân, có thể thấy được trò chơi qua loa có lệ như thế nào.
Nàng phải điều tra Ma Tôn trong bí mật, thực ra cũng không cần thiết phải tu luyện, nếu muốn tìm đúng sách ở trong thư viện, chỉ cần hỏi người quản lý sách là được rồi.

Lý lão nhân chỉ đường cho nàng xong rồi nói tiếp: “Nếu ngươi đụng phải kẻ điên Bạch Mục kia, đừng sợ, hắn ta đã ở đây hơn mười ngày, ta nhất định phải đi xin phép cấm các đệ tử ngủ lại trong Trữ Thư các.”

Ông ta lại tiếp tục tự lảm nhảm, rõ ràng, Bạch Mục và Ninh Xu chính là hai người phiền phức nhất khi nhìn thấy như những gì ông ta nói.
Ở bên này, Ninh Xu đi đến Trữ Thư các trả sách.

Ông lão trông cửa ở Trữ Thư các vẫn không cho nàng sắc mặt tốt, phát hiện nàng cả ngày chỉ đọc sách giải trí, ánh mắt của ông ta nhìn Ninh Xu quả thực là vừa buồn vì nỗi bất hạnh này vừa giận vì nàng không tranh giành.

Sau khi cầm lấy quyển sách của Ninh Xu, ông ta nói: “Khoảng thời gian này, mỗi lần nhìn thấy hai người là ta lại thấy phiền phức nhất.”






Bình Luận (0)
Comment