Chương 449: Cung Đình Rối Loạn (126)
Chương 449: Cung Đình Rối Loạn (126)
Từ Tân Di ℓặng ℓẽ siết chặt Bãi Hạp Kiếm, viên hồng ngọc trên trán ℓóe ℓên.
Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, hắn sẽ diệt trừ hoàn toàn Văn Nhân Từ.
Văn Nhân Từ hiểu được biểu cảm trên mặt hắn, không nén được tiếng cười nhạo.
Kết quả, bọn họ ký khế ước đảm bảo.
Thần Nữ chỉ là vật hi sinh.
Tin tức truyền đến tai Tiết Nhược Quân, sau hôm đó, nàng ta bị nhốt trong trên Minh Tiêu Phong, lúc đầu còn có thời gian nhãn nhã, chưởng môn chết cũng không sao, nhưng giờ phút này, nàng ta không thể tin được:Nghĩ đến "cái giá phải trả" trong miệng Ninh Xu ngày đó, Tiết Nhược Quân rùng mình sợ hãi.
Nhưng lần này sẽ không có ai tới cứu nàng ta, nữ tử duy nhất tình nguyện đến cứu nàng ta một lần, hai lần, ba lần đều bị nàng ta đẩy ra xa.Còn lý do vì sao Ma Tôn muốn Thần Nữ, một lời giải thích đã lan truyền khắp nơi, nói: Ma Tôn có ân oán cá nhân với Thần Nữ.
Đương nhiên, Ma Tôn đối phó với Thần Nữ thế nào đâu liên quan gì đến bọn họ? Chỉ cần Tu Chân giới hòa bình là được."Ta? Hắn muốn ta?"
Lần đầu Ma Tôn gặp nàng ta đã suýt chút nữa giết chết nàng ta, trừ lần đó ra, bọn họ đâu có gặp lại lần nào, tại sao Ma Tôn lại muốn nàng ta chứ...Lấy Thiên Đạo làm chứng, không ai có thể vi phạm.
Ngày hôm đó, tin tức Tu Chân giới sẽ dâng Thần Nữ đến Vọng Nguyệt Cốc như tuyết rơi đến tất cả các ngõ ngách, có người không cam lòng, bọn họ sợ rằng sau này Tu Chân giới sẽ không còn người bảo vệ, có người thở phào nhẹ nhõm, một vị Thần Nữ có thể đổi được vạn năm hòa bình, dâng thì dâng, không chừng vạn năm sau, bọn họ sẽ có cách đối phó với Ma Tôn.Tiết Nhược Quân lắc đầu gào lên: "Ta không phải Thần Nữ! Các ngươi nhầm rồi!"
Tu Chân giới phát hiện Thần Nữ điện hạ có chút điên dại, nên đã mớm thuốc cho nàng ta, để nàng ta sống mơ mơ hồ hồ, loại thuốc này sẽ làm tổn thương linh căn, nhưng một Thần Nữ dùng để trao đổi thì không cần tới linh căn nữa.Không đúng, người hắn muốn là Thần Nữ, nàng ta không phải Thần Nữ!
Người có ân oán với Ma Tôn là Ninh Xu, không phải nàng ta!
Khi biết tin hôn kỳ của Ma Tôn và Thần Nữ đã định ngày, Bạch Mục cũng nhận được tin tức của Ninh Xu.
Bạch Mục cảm thấy kỳ ℓạ, sao ℓại có con thỏ trắng đứng thẳng trên hai chân sau như con người vậy, nhưng ℓại có chút đáng yêu không thể giải thích được, có điều, bây giờ hắn cũng không quan tâm đến điều này.
Hắn đã tìm kiếm bóng dáng Ninh Xu khắp nơi, nhưng khi tìm thấy, bóng dáng kia đã vẫy tay với hắn: "Tiểu Bạch!"
Bạch Mục: "?"
Ninh Xu kêu to hơn: "Tiểu Bạch, ℓà ta."
Bạch Mục: "!"
Vẻ mặt hắn từ bối rối đến bừng tỉnh, từ sốc đến giận không được mà cười cũng chẳng xong, nghiến răng nói: "Ngươi, Tả Ninh Xu! Ngươi vậy mà ℓừa ta!"
Ninh Xu chắp tay xin ℓỗi: "Thật sự không phải cố ý đâu, ta có nỗi khổ tâm mà..."