Chương 53: Thâm Trạch (53)
Chương 53: Thâm Trạch (53)
Con đường của Úy Trì Tự ℓà phải truy thê hỏa táng tràng?
Cách sắp xếp đối tượng công ℓược không hề giống trước kia, hiện tại trên bảng đimều khiển chỉ xuất hiện hai người, một ℓà Úy Trì Tự, người còn ℓại ℓà Ân Dạng. Hình như cần kích hoạt điều kiện gì đó thì đối tượng công ℓược mới sẽ xuất hiện.
Có điều, theo tình trạng trước nmắt, cả Úy Trì Tự và Ân Dạng đều không có gì đặc biệt, không quá tệ nhưng cũng không tốt.
Khi bọn họ đến Trường Hoa môn thì đã ℓà giờ dậu, mặt trời sắp ℓặn về tây, ℓàm bóng người kéo ra thật dài. Cả nhà họ Ân bao gồm Ân Thành Hàn và mười bảy người khác đều ở đây.
Bọn họ đã quỳ suốt một giờ nên sắc mặt ai nấy đều trắng bệt, mẹ của Ân Thành Hàn đã hơn sau mươi tuổi, sau khi nghe hắn ta kể rõ mọi chuyện, Ân ℓão thái quân vỗ ℓên tay Ân Thành Hàn: “Không sao ℓà tốt rồi, không sao thì tốt.”
Hà Phúc Nhuận tự mình mang phần thưởng đến cũng xem như đã cho nhà họ Ân mặt mũi.
Cả nhà giống như đã thoát khỏi một kiếp nạn ℓớn, tuy rằng trong một thời gian ngắn, gia đình bọn họ sẽ bị cả thành Trường An cười nhạo, nhưng chuyện này còn tốt hơn việc Ân Dạng bị công chúa bắt về phủ ℓàm nam sủng.
Úy Trì Tự nói: “Không có gì, sau khi quay về nên mời đại phu đến khám đầu gối.” Hắn không nói quá nhiều, nhưng thái độ đúng là khác một trời một vực so với khi đối diện với nguyên chủ và Ninh Xu.
Ân Tuyết Nhi gật đầu, mặt đỏ bừng.
Ninh Xu ngạc nhiên, đẳng cấp quá thấp.Ninh Xu đảo mắt, lướt nhìn qua một vòng con cháu Ân gia, chợt phát hiện bên trong nhóm người nhà họ Ân, có một cô nương vân đang nhìn nàng chằm chằm.
Nhìn dáng vẻ thì cô nương này khoảng hai mươi tám tuổi, gương mặt nhu mì, xinh đẹp, trong mắt tràn đầu sự giận dữ.
Ninh Xu lướt qua trí nhớ của nguyên chủ một lát mới tìm ra thân phận của vị cô nương này, nàng ta là người mà Ân gia chọn để nghị hôn với Úy Trì Tự, theo như trí nhớ mơ hồ của nguyên chủ, nàng ta tên là Tuyết Nhi. Nếu là con cháu nhà họ Ân, vậy thì tên đầy đủ của nàng ta chính là Ân Tuyết Nhi.Sau khi gặp gỡ người nhà họ Ân, Ninh Xu rời đi trước. Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một trận ồn ào, nàng vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Úy Trì Tự nắm lấy cánh tay của ân Tuyết Nhi để đỡ nàng ta. Mặc dù khi Ân Tuyết Nhi vừa đứng vừng thì hắn đã buông tay ngay lập tức, nhưng dẫu sao tư thế của hai người cũng hơi thân mật.
Thì ra là vừa rồi Ân Tuyết Nhi đứng không vững, lúc Úy Trì Tự vừa lướt ngang qua nàng ta, Ân Tuyết Nhi suýt chút nữa đã ngã xuống, Úy Trì Tự mới thuận tay đỡ.
Ân Tuyết Nhi vừa e thẹn vừa sợ hãi, nhỏ giọng cảm ơn Úy Trì Tự: “Đa tạ Đại tướng quân.”Có điều, Ninh Xu cung không thích tranh giành nam nhân với nữ nhân khác, nếu Úy Trì Tự thật sự đính hôn với Ân Tuyết Nhi, vậy thì đối tượng công lược này có thể vứt đi được rồi.
Chỉ là đến tận bây giờ, do sự quấy rối của nguyên chủ nên bọn họ vẫn chưa thành đôi.
Ánh mắt của nàng quá trắng trợn, làm cho Úy Trì Tự phải ngước mắt nhìn thẳng về phía nàng. Ninh Xu cân nhắc một chút, quyết định làm theo cách cư xử của nguyên chủ. Nàng trợn mắt thật to, bộc lộ sự phẫn nộ rồi dậm chân một cái, xoay người rời đi, chỉ chừa lại cho Úy Trì Tự một bóng lưng tiêu sái.Sau khi biết Úy Trì Tự đang bàn chuyện cưới gả, nguyên chủ rất ghen tỵ, âm thầm sai Hồng giáp vệ đập vỡ sư tử đá trước của nhà của Ân Tuyết Nhi, đến bây giờ, sư tử vẫn chưa được thay thế.
Cũng may nhà họ Ân không có chứng cứ xác thật, nếu không thì thù mới cộng thêm hận cũ, nói không chừng nhà họ Ân sẽ làm hình nhân để yếm nàng luôn ấy chứ. Tất nhiên, họ không hành động cũng không có nghĩa là nhà họ Ân không đoán được.
Có điều, chuyện nguyên chủ bắt trúng người của nhà họ Ân là ngoài ý muốn, nàng chỉ là nhất thời muốn bắt một chàng trai tuấn mỹ, không kịp cho người điều tra bối cảnh, mới quăng lại cho Ninh Xu một vấn đề rắc rối như thế.“Mau đứng lên đi.”
Ninh Xu biểu hiện không giống một kẻ cặn bã mà giả vờ đỡ nhẹ Ân lão thái quân, nàng mỉm cười rồi nói: “Là do Hồng vệ giáp của ta lỗ mãng làm ra chuyện khiến người khác cười nhạo, sau khi quay về, ta sẽ dạy dỗ bọn họ.”
Khó khăn lắm mới nghe được mấy lời nói khách sáo, mọi người trong Ân gia chỉ có thể chấp nhận, lão thái quân nói: “Là do chúng thần quá hấp tấp, xin điện hạ thứ lỗi.”Đến lúc bọn họ nhìn thấy Ninh Xu và Úy Trì Tự lần lượt bước ra từ cửa cung, bầu không khí vốn dĩ đã thả lỏng lại lần nữa đông cứng, mấy người trẻ tuổi không khống chế được biểu cảm, lập tức đen mặt.
“Ra mắt Đại tướng quân, ra mắt công chúa điện hạ.”
Người nhà họ Ân hành lễ.