Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 56 - Chương 56: Thâm Trạch (56)

Chương 56: Thâm Trạch (56)
Chương 56: Thâm Trạch (56)
canvasb2d560.pngÂn tam, Ân Dạng.

Ninh Xu: “...”

Đáng ghét, cái nguồn gốc quan hệ này, không cần cũng được.

canvasb2d561.pngƯng Qua siết chặt thanh kiếm dài ở eo, mím môi, gật gật đầu.

Ninh Xu: “Ta có một chuyện cần ngươi giúp.”

Nói xong, có lẽ cảm thấy mình có chuyện muốn cầu xin, kề cổ người ta sẽ không tốt nên nàng bèn thu kiếm lại, vứt cho Ưng Qua đang đứng kế bên, sau một thời gian ngắn như vậy, Tử Ngọc cũng đã đi tuần một lượt qua cái khuôn viên dột nát này, nói: “Điện hạ, bên trong không còn ai khác.”

Ân Dạng lấy tay che cổ mình, sắc mặt tối sầm lại: “Ngươi chắc chắn đây là đang nhờ ta giúp?”
Ân Dạng nghi ngờ một hồi, thông thường thì giờ này sẽ không có người tới, lúc này hắn mới cao giọng nói: “Chủ nhân không có ở đây, ngươi là ai?”

Một giọng nam tử từ bên ngoài truyền đến: “Ta là bằng hữu của Vương Sanh, đến để trả đồ.”

Vương Sanh là người ở thuê tại khuôn viên của Ân Dạng, ở trong khu này đều là những người cử nhân học sĩ nghèo, cửa thông với nhau, họ trở thành bằng hữu với nhau Ân Dạng cũng không hoài nghi gì, khi vừa mới mở cửa, bên ngoài có người xông vào, hắn lùi lại về sau vài bước, nhưng chưa kịp hoàn hồn thì người nữ tử cầm đầu đã cầm một con đao có vỏ bọc kề lên cổ hắn.
Tử Ngọc: “Chậc...” Nàng ta nói còn tương đối dịu dàng, Điện hạ nói mới gọi là tàn nhẫn.

Giờ phút này, Ân Dạng đang ở trong căn phòng, cứ như có người nhìn chằm chằm vào sau đầu của hắn, như thể có chiến tranh lạnh.

Hắn thu dọn cọ vẽ lại, xoa xoa cổ tay, vẽ từ sáng đến giờ, trà nóng cũng đã nguội, hắn đi ra ngoài đun nước, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa “đùng đùng” ở bên ngoài.
Ninh Xu nói thêm: “Dụ dỗ? Không hẳn thế, nếu thật sự không được, chúng ta dùng thủ đoạn cứng hơn, cho hắn vào bao tải rồi nhốt hắn trong một căn phòng nhỏ tối tăm, không để hắn biết là do chúng ta đã làm, để hắn giải mật mã, nếu hắn không giải được thì không cho hắn ăn cơm, bỏ đói hắn.”

Tử Ngọc: “Ơ...”

Ưng Qua: “Được đấy.”
Hắn đột nhiên hoài nghi, có phải do bản thân hắn vẽ quá nhiều nên mới sinh ra ảo giác, nếu không đường đường là một Công chúa của Đại Chu, sao lại giống lưu manh như thế này, dẫn theo hai người tuỳ tùng xông vào nhà dân.

Ô, khoan đã, nàng vốn là lưu manh ác bá.

Ân Dạng nghiến răng: “Ngươi đến đây làm gì?”
Bao kiếm lạnh ngắt, lạnh đến mức làm cho da thịt ở cổ hắn cứng lại.

Chỉ nhìn thấy kẻ thủ phạm cầm đầu chính là Lục Ninh Xu, với nụ cười duyên dáng nói: “Đừng có kêu, kêu sẽ bị thương.”

Ân dạng: “…”
Hắn ta biết Ân tam, lúc trước hai người đều bị bắt đến phủ Công chúa, Ân tam tính khí thật đáng ngưỡng mộ, nhưng bây giờ nếu hắn vẫn đối xử với Ninh Xu như vậy, hắn ta sẽ không khách khí.

Hai người tùy ý quyết định hành vi ác bá tiếp theo, Ninh Xu không còn cách nào khác, vung tay lên nói: “Chờ đã, để ta thương lượng với hắn trước.”

Tử Ngọc nghe vậy, hai mắt sáng lên, nói: “Điện hạ cần dùng thủ đoạn dụ dỗ gì sao?”


Ninh Xu “ây dô” một tiếng nói: “Nói cho dễ nghe một chút, nếu không ta ℓại gọi Hồng giáp vệ tới bắt cóc ngươi đi.”

canvasb2d562.pngNinh Xu mạnh dạn nhìn Ân Dạng cười, ℓộ ra tám cái răng: “Chúng ta đây gọi ℓà bằng hữu gặp ℓại nhau, không nên nghĩ quá nhiều.”

Ân Dạng khoanh tay, giễu cợt: “Bằng hữu? Điện hạ, mùa đông sắp tới rồi, gió ℓạnh thổi vào mặt ngươi, không đau hay ngứa sao? Dù sao thì da mặt Điện hạ giống như bức tường của Vạn Lý Trường Thành.”

Ninh Xu không tức giận: “Đây không phải ℓà chuyện tốt sao, điều này chứng tỏ có ta ở đây, da mặt ta có thể bảo vệ được Trường An, Trường An an toàn vô cùng.”

Ân Dạng: “…”

Bình Luận (0)
Comment