Chương 68: Thâm Trạch (68)
Chương 68: Thâm Trạch (68)
Giới thiệu vắn tắt về【 vô địch 】: Cho dù như thế nào, trong ℓúc ở trong trạng thái【 vô địch 】, tất cả những thương tổn của người chơi cũng sẽ không tạo thành nthương tổn thật, vui vẻ hưởng thụ đi!"
Ninh Xu: "Rất muốn ℓôi hệ thống ra đánh vài cái."
Hệ thống: "?"
Ninh Xu: "À không cẩn thận ℓỡ miệng, không có gì đâu."
Hệ thống: "..." Nàng vừa mới nói muốn đánh nó, đúng không đúng không đúng không!
Ninh Xu có hơi đau đầu, nói cách khác, nàng không có cách nào rời khỏi kịch bản này ngay.
Tạ Loan đợi một ℓúc ℓâu vẫn chưa được Ninh Xu đáp ℓại, không khỏi thấy hơi khẩn trương. Hắn nuốt nước miếng, ℓại hỏi một câu: "Ninh Xu, ℓời ta nói đều ℓà thật sự."
Hai người đang trên xe ngựa, trước ngực hắn là quyển《 Trung Dung 》, đôi mắt hẹp dài rũ xuống, nhìn chằm chằm trang giấy không chớp mắt.
Một lát sau, hắn vẫn duy trì tư thế đọc sách, giơ một tay khác lên che mắt Ninh Xu lại, nói: "Nhìn gì thế."
Ninh Xu: "Nhìn ngươi đó."
Nàng chớp mắt, đôi lông mi dài cọ vào lòng bàn tay hắn, dẫn đến một cơn ngứa ngáy.Nhiều ngày không gặp, Đoạn Hiển vẫn cho người ta cảm giác không thật như cũ, nhưng chỉ cần nhìn kỹ là có thể cảm giác được, bả vai hắn rộng, dáng người đĩnh đạc, rõ ràng nhìn mới hơn hai mươi nhưng lại giống như duyệt tẫn thiên phàm, thu hết bãi bể nương dâu vào mắt.
Mà trong nháy mắt khi bắt gặp ánh mắt của Ninh Xu, bão táp trong mắt hắn bắt đầu chuyển động.
Cách đám đông, con ngươi hắn phản chiếu rõ rằng, Ninh Xu vẫy vẫy tay với hắn.Hô hấp của Tạ Loan có hơi loạn: "Tuy rằng chúng ta quang minh chính đại, nhưng nàng cũng không thể nói những lời như vậy."
Ninh Xu bĩu môi: "Vậy ta không nhìn ngươi nữa."
Tạ Loan: "…"
Ninh Xu nghiêng đầu, nàng kéo mành xe ngựa ra, chăm chú nhìn bên ngoài náo nhiệt, tiết Vạn Thọ mười năm có một lần sắp tới. Trên đường người người chen lấn nhau, còn có không ít người ngoại tộc mắt xanh, râu xồm, nàng đoán là tiểu sứ giả hoặc là thương nhân.Nàng đang định đi chuyển tầm mắt, thì nhận ra trong đám người dị tộc có một nam nhân cao lớn đang nói chuyện.
Tuy rằng ít nhiều cũng là do 【cái người đàn ông vô kỳ kia】.
Nàng nhìn chằm chằm hắn.
Xe ngựa đi rất chậm, ánh mắt nàng chuyển từ trái sang phải, dường như hắn cũng nhận ra, không khỏi ngẩng đầu.Hơi thở yếu ớt trên người hắn đã hoàn toàn biến mất trong một đêm.
Lão phu nhân sợ Tạ Loan mệt, nhưng bây giờ Tạ Loan rất có chủ ý, không nghe lời bà ấy nói. Bà ấy bảo Ninh Xu khuyên bảo, ngoài miệng thì Ninh Xu đồng ý, nhưng thực tế thì chẳng nói nửa câu.
Loại thay đổi này cũng không phải không tốt.
Bên trong xe ngựa, nàng nhìn thiếu niên bên cạnh.Ninh Xu hoàn hồn, nhìn ra sự tha thiết của Tạ Loan, thu thập thần thái tốt rất nhanh.
Ngay một khắc trước, nàng đã quyết định, một tháng này, chắc chắn nàng sẽ không ở lại Hầu Phủ, đến thời cổ đại lâu như vậy mà vẫn ở thâm trạch, cũng nên đến nơi khác.
Hơn nữa, chắc chắn nàng vừa đắc tội với lão Đại, lão Nhị, không chạy thì chờ bọn họ ra tay sao.
Thế nhưng Ninh Xu vẫn chưa có ý định ngả bài với Tạ Loan, dạo này phải dựa vào hắn để cân bằng lão Đại, lão Nhị, thứ hai là kế hoạch chạy trốn của nàng còn phải dựa vào Tạ Loan.Ninh Xu yên tâm, cười nói: "Ừ, ta tin tưởng ngươi."
Tròng mắt Tạ Loan sáng ngời, hắn bước về phía trước một bước, cẩn thận nắm lấy tay Ninh Xu.
Sức lực của hắn rất nhẹ, giờ phút này, thiếu niên như tìm thấy được trân bảo quý nhất trên đời.
Mấy ngày tiếp theo, Tạ Loan thay đổi lại tác phong ngày xưa, ngày nào cũng dậy trước giờ mão, trong sân lúc nào cũng có tiếng luyện kiếm soàn soạt, dùng điểm tâm xong là hắn khắc khổ luyện tập. Buổi trưa thì đi tìm Ninh Xu, buổi chiều thì đi theo thầy giáo học tập, hoặc là học võ.