Chương 75: Thâm Trạch (75)
Chương 75: Thâm Trạch (75)
Một cơn gió ℓướt qua thổi bay quần áo của nàng.
Nhưng, chỉ một ℓát sau, nàng ℓại nhắm mắt ℓại, những thứ muốn tạo ra ℓại không có bất cứ động tĩnh gì, nàng nhíu mày, hỏi hệ thống: “Tôi không thể tạo ra bất cứ thứ gì sao?”
Hệ thống: “Cô muốn tạo ra thứ gì?”
Hệ thống: “Cô khá thất vọng đấy nhỉ.”
Ninh Xu trực tiếp nằm trên chiếc ghế Đông Pha, trong tầm tay có thêm một chiếc bàn gỗ, trên bàn đặt một ly nước ô mai.
Nàng liếc nhìn bồn phía xung quanh, tận mắt nhìn thấy không gian mình cái tạo, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu.
Chẳng trách việc kinh doanh trò chơi lại có một thị trường lớn như vậy.Sáng quá.
Một lát sau, nam nhân kia mới chậm rãi mở mắt ra.
Trong đôi đồng tử màu máu của hắn, từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, đảo mắt xung quanh- Chỗ này chưa bao giờ xuất hiện ánh mắt trời, không trung, đám mây, cây cối, chim muông, hoa, hồ, biển.Ánh nắng mặt trời hơi chói mắt, năm ngón tay nàng hơi khép lại, những đám mây trên bầu trời lơ lửng xung quanh mặt trời, mặt trời cũng đã bị nàng dịch chuyển vị trí, không thể chiếu lên người nàng.
Tại sao lại không đi giăng câu vào lúc này nhỉ?
Ninh Xu vẫy vẫy tay, ao hồ nàng vừa mới biến ra càng lúc càng dịch chuyển đến gần nàng, khi đến sát bên chân, hồ nước kia biến thành nước biển cuồn cuộn, lớp cỏ xanh bên dưới ghế dựa cũng biến thành bờ cát trắng tinh mịn màng.Đương nhiên, một khúc nhạc đệm nho nhỏ này không thể ảnh hưởng đến hứng thú của Ninh Xu, nếu Nhân Văn Từ không nằm mơ, vậy thì không gian này sẽ là của nàng.
Ninh Xu lại búng tay một cái, ở nơi bãi cỏ chạy dài xuất hiện một hồ nước màu xanh biếc, ở phía sau nàng, một căn nhà gỗ nhỏ tinh xảo đột nhiên mọc lên từ mặt đất, bên ngoài căn nhà gỗ mọc lên từng hàng cây bóng mát.
Sau đó là một chiếc ghế Đông Pha xuất hiện phía sau lưng nàng.Trong bàn tay trống rỗng của nàng xuất hiện một cây cần câu treo ở bên cạnh chiếc ghế Đông Pha, một con tép nhỏ làm mồi câu rồi vứt vào trong biển.
Sóng biển ồn ào, Ninh Xu cởi giày vớ ra, tuỳ tiện để nước biển võ vào ngón chân trần trụi.
Trời quang, biển rộng và câu cá.Ninh Xu phát ra một tiếng thở dài.
Nhưng nàng không hề hay biết rằng, trong khoảnh khắc ánh sáng xuất hiện kia, ở một góc nào đó trong không gian hư vô, một bóng người cao dài dần dần xuất hiện, hắn như ẩn như hiện giữa không trung, quần áo màu đen phần phật trong gió.
Hắn đưa tay xoa xoa mắt.
Và con người.
Nhưng có thể nghĩ ra nhiều trò như vậy, nàng thực sự rất cần mẫn.
Nam nhân rũ hàng ℓông mi dài mảnh xuống, hắn ℓơ ℓửng giữa không trung, nhìn nàng di chuyển và thay đổi không gian.
Hắn rất tò mò xem rốt cuộc nàng sẽ thay đổi nơi này thành ra như thế nào.
Khi chiếc cần câu kia được ném ra ngoài, chẳng bao ℓâu sau, những biến động xung quanh đột nhiên im bặt, những đám mây không còn di chuyển, mặt trời đông cứng ℓại, nước biển ngừng chảy.
Tất cả mọi thứ dường như trở về với vẻ tĩnh ℓặng ban đầu.
Nam nhân mím môi.
Hắn bước xuống từ giữa không trung, chắp hai tay sau ℓưng, dẫm bên bờ cát hơi ướt đẫm nhưng không để ℓại bất cứ dấu chân nào, ngay cả đế giày cũng sạch sẽ.