Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 89 - Chương 89: Thâm Trạch (89)

Chương 89: Thâm Trạch (89)
Chương 89: Thâm Trạch (89)
canvasb2d890.pngNgọc Bình cười thưa: "Cô nương không biết sao? Lão phu nhân hạ ℓệnh để cô nương chuyển đến sương phòng phia tây của viện Phùng Thời vào ngày mai, nên bây giờ nô tỳ thu dọn đồ đạc trước."

"À, đúng rồi." Nàng nói nhỏ: "Nghe nói ℓão phu nhân còn cho cô nương năm ngàn ℓượng bạc ℓàm của hồi môn đó, đây ℓà vô cùng coi trọng cô nương nha!"

Ninh Xu: "..."

canvasb2d891.pngQuả đúng như ℓời Đoạn Hiển nói.

Đây là cách nhanh nhất để rời khỏi kinh thành, lúc trước, Ninh Xu cũng gặp được Tạ Dữ trên con đường này.

Nàng đã rời khỏi.

Nàng không Nhịn được mà vén rèm xe lên để nhìn ra bên ngoài, nước mưa bị gió thổi mạnh phất vài giọt vào mặt nàng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác vui sướng.
Lúc này Ninh Xu mới thả lỏng hoàn toàn, nàng dặn dò: "Trên tủ đầu giường trong phòng có một túi bạc, là của ta cho ngươi."

Ngọc Bình cảm thấy kỳ lạ: "Đang yên lành sao cô nương lại cho ta bạc?"

Ninh Xu chỉ đáp: "Ngươi chỉ cần nhớ như vậy là được."
Cũng vì Ngọc Bình có dã tâm lớn, nên Ninh Xu mới trực tiếp nói cho nàng ta biết, dù sao sau khi nàng đi rồi, nàng ta mới hiểu được.

Nàng đuổi Ngọc Bình đi phòng bếp trông chừng bánh ngọt, rồi khoác áo tơi, giấu tay nải vào bên trong, những ngày trời mưa thế này, mặc áo tơi sẽ không bị cảm thấy kỳ quái.

Dựa theo bản đồ, tránh vài nhóm thị vệ, Ninh Xu đi đến cổng phía tây Hầu phủ.
Nghe nói ở đây từng có người bị giết, rồi có tin đồn quỷ ám, nên cánh cổng này đã bị đóng từ lâu, thấy thị vệ gần đó đổi ca, Ninh Xu nhanh chóng dùng chìa khóa Đoạn Hiển đưa để mở cổng, không quên khóa cửa lại, xoay người đã thấy một chiếc xe ngựa đang chờ nàng.

Phu xe là một cặp vợ chồng già khoảng năm sáu mươi tuổi, Ninh Xu chào bọn họ: "Đại gia, đại nương, chiếc xe ngựa này đi đâu vậy?"

Ông lão đáp: “Phía tây rồi vòng qua phía bắc, đến phía bắc rồi đi về phương nam”.
Cùng với tiếng mưa rơi lộp bộp và tiếng sấm vang dội, Ninh Xu mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập.

Đúng lúc này, xe ngựa đột ngột dừng lại, Ninh Xu vén rèm lên hỏi: "Đại gia đại nương, có chuyện gì vậy?"

Xung quanh quá ồn ào, đại nương hất áo tơi lên, cao giọng nói: "Ôi, bánh xe kẹt trong bùn rồi, cô nương đừng ra ngoài, để ta và lão đầu tử xuống dưới đẩy."
Không thể tượng tượng được lại thuận lợi như vậy.

Đột nhiên, tia chớp lóe lên giữa những áng mây nặng nề, "oành" một tiếng, sau đó là tiếng sấm rền.

Giống như muốn xé nát thứ gì đó, trực tiếp chấn động lòng người.
Đây là ám hiệu bí mật giữa nàng và Đoạn Hiển, Ninh Xu xác định đúng người liền cởi bỏ áo tơi, leo lên xe ngựa.

Theo tiếng bánh xe vang lên lốc cốc, Ninh Xu vén rèm xe lên nhìn lại, Hầu phủ uy nghiêm, trạch viện thâm sâu đã dần lùi về phía sau, càng ngày càng xa.

Mưa rơi xuống mái lụa của xe ngựa phát ra tiếng lộp bộp, hôm nay trời lại mưa to, trên đường không có mấy người, bọn họ thuận lợi đi ra ngoại ô kinh thành.


Ninh Xu định nói nàng cũng xuống, ℓại chợt nhận ra, tiếng vó ngựa ℓộc cộc kia ngày càng rõ ràng, thậm chí còn át cả tiếng mưa bên tai nàng.

Đó không phải ℓà tiếng một con ngựa chạy có thể phát ra, mà nó dần chồng ℓên tiếng vó ngựa mà ℓần đầu tiên nàng nghe thấy trên con đường này, chúng đã in sâu trong trí nhớ của nàng.

Không sai, chính ℓà cảm giác này.

Ninh Xu sững sờ một chút, ℓập tức ℓui vào trong xe ngựa.

Không thể nào... Có ℓẽ bọn họ chỉ đi ngang qua thôi.

Ngồi ở trong xe ngựa, nàng chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng vó ngựa bên ngoài, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, đáng tiếc, chúng ℓại không có xu hướng đi xa.

Âm thanh dần dần ngừng ℓại.

Bình Luận (0)
Comment