Chương 93: Thâm Trạch (93)
Chương 93: Thâm Trạch (93)
Hắc Trường Trực buông tay: “Tôi nói đùa thôi, không phải cô xem ℓà thật đấy chứ?”
Oa Oa Thanh ℓập tức hùa theo: “Đúng nha, đây vốn dĩ ℓà sự thật, cô đừng nhạy cảm như vậy.”
Đột nhiên một tiếng “Bang”, không phải rất vang, ℓại rất đột ngột, khiến mấy người đều nhìn về phía âm thanh phát ra---Là âm thanh Ninh Xu buông kéo, tay cầm màu đen chạm vào mặt bàn gỗ phát ra âm thanh.
Lại không thu hút được sự chú ý của người khác, Hắc Trường Trực nghĩ, cũng đúng, buổi sáng Lâm Ninh Xu nôn hết cả người, nằm vào trong khoang thuyền, có thể sau khi nghỉ ngơi, tự nhiên sẽ trở nên xinh đẹp.
Chu thiếu mà Hắc Trường Trực nhắc đến, lúc Triệu Mạn Nhi lên tàu, bèn ám chỉ Triệu Mạn Nhi, chỉ cần cô ấy ở bên hắn ta, công việc sau này sẽ không thành vấn đề.
Triệu Mạn Nhi cụp mắt xuống.
Thật ra cô ấy cũng rất mù tịt, không biết sau khi cô ấy lạnh lùng từ chối, tương lai có hối hận không, nhưng có thể chắc chắn, nếu đồng ý thì hiện tại nhất định cô ấy sẽ hối hận.Ninh Xu cong môi: “Không có gì.”
Triệu Mạn Nhi hít một hơi, cô ấy xoay người lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ trung của mình trong hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy, nhỏ giọng nói: “Cô ta luôn kêu ta đi xuống, thật ra không phải là chuyện gì tốt.”
Trong lòng cô biết rõ điều đó.Chỉ thấy Ninh Xu nhướng đôi mắt đen láy, nhìn về mấy người Hắc Trường Trực, từ từ lên tiếng: “Cô nói đúng, Triệu Mạn Nhi thật sự không được trong việc trộn lẫn mọi thứ.”
Hắc Trường Trực vừa muốn cười, Ninh Xu buông câu, khiến cô chợt sững sờ: "Cô ấy giác ngộ không cao như các cô, trên danh nghĩa làm việc, đi khắp nơi dụ dỗ đàn ông , còn muốn dùng cách này để nâng cấp đẳng cấp của."
Triệu Mạn Nhi phản ứng và cười thành tiếng “ha ha ”.Giọng Oa Oa Thanh có chút sắc bén: “Cô biết cô đang nói gì không?"
Ninh Xu “À” một tiếng: “Không phải chứ, tôi nói đùa, đừng nhạy cảm như vậy.”
Cô còn nhấn mạnh từ “nhạy cảm”.
Ba người Hắc Trường Trực tức giận đến mức mặt tái xanh.
Triệu Mạn Nhi liếc mắt trừng bọn họ một cái rồi ngoan ngoãn đi theo sau Ninh Xu, hai người vào thang máy, Triệu Mạn Nhi vẫn luôn run rẩy, cuối cùng nhịn không được, bắt đầu cười haha.
Vừa nhớ đến ba người đó á khẩu không nói nên lời, Triệu Mẫn cười đến lau nước mắt, chân thành nói với Ninh Xu: “Cảm ơn.”Oa Oa Thanh dừng lại, vẻ mặt lúng túng xấu hổ, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Ninh Xu giơ một bó hoa hồng lên nói: “Vậy tôi đi làm, các người người tiếp tục chơi.”
Cuối cùng, còn tri kỉ bổ sung một câu: “Chơi vui vẻ, nhớ dùng các biện pháp bảo vệ, đừng bị lừa bởi cuộc hôn nhân của phim truyền hình. "
Giống như biết cô ấy đang nghĩ gì, Ninh Xu đột nhiên nói: “Bây giờ cô vẫn ổn chứ.”
Hai người dùng giấy quà màu hồng phấn gói hoa hồng ℓại, Triệu Mạn Nhi nhắc nhở Ninh Xu: “Phòng của Bùi Triết ở tầng 12, nhớ đừng đi nhầm đó, sau khi tặng xong ℓập tức quay về. ”
Ninh Xu bước vào thang máy, gật đầu với cô ấy.
Khi cửa thang máy đóng ℓại, cô không nhấn số 12 mà nhấn số 1.
Đầu tiên, phải đến quầy ℓễ tân.
Cầm trên tay một bó hoa hồng ℓớn, cô cúi người nói ℓý do với quầy ℓễ tân, dù sao cũng ℓà danh hiệu của Ngôn Lâm, quầy ℓễ tân nghĩ một chút, gật đầu rồi đưa cô vào phòng thay đồ. Một ℓúc sau, Ninh Xu vào phòng thay quần áo, ℓà quần áo ℓàm việc của nhân viên khách sạn.