Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 125

Thiếu nữ đạp lên bóng tối bước đến, gió thổi mạnh hất tung mái tóc cô, thanh sắt bị kéo lê trên mặt đất xẹt ra tia lửa đỏ.

Ánh trăng chìm trong mây mù, cả thế giới chỉ còn lại màu đen đặc quánh, tia lửa lóe lên rồi vụt tắt.

Kẻ đứng ngoài cùng bất chợt đổ gục xuống.

"Đánh cô ta... AAA!!"

"Cô ta không phải con người! Chạy mau!"

"Không chạy được! Đường lui bị chặn rồi!"

"Súng! Súng đâu?"

"Mau bắn đi! Bắn chết cô ta!"

Không phân rõ tiếng hét bắt đầu từ ai, sau đó càng ngày càng rối loạn, âm thanh súng nổ vang dội khắp không gian.

Bóng đêm sâu thẳm kéo dài, đạn lao đi vun vút, dường như là nhắm mắt mà bắn, không còn phân biệt được phương hướng.

Ánh trăng thanh lãnh rơi xuống, chỉ thấy khóe môi thiếu nữ đang cong lên mỉm cười, thân ảnh chớp nhoáng như bóng ma, tốc độ nhanh đến quỷ dị.

Thanh sắt trên tay cô lóe lên tia lửa, đạn chạm đến 'keng' một tiếng lập tức bắn ngược lại, cắm thẳng vào thân thể kẻ cầm súng.

Từng người từng người lần lượt ngã xuống, con ngươi kinh hãi như đang phản chiếu hình ảnh của quái vật.

Đây... là thứ mà người thường có thể làm được sao? Cô ta không phải con người!

Cô ta là quỷ! Là ác quỷ!!

Trên môi thiếu nữ vẫn duy trì nụ cười, cô chống thanh sắt đứng giữa sân thượng, đảo mắt nhìn quanh một lượt, dường như đang tìm kiếm.

Một giây sau, cô nhấc chân di chuyển, trực tiếp giẫm lên thân thể đám người nửa sống nửa chết trên mặt đất, một đường thẳng tắp tiến về phía trước.



Khuynh Diễm chầm chậm ngồi xuống trước mặt Diêu Ý, giơ tay khẽ chạm vào vai hắn.

Diêu Ý co người rụt mạnh một cái, con ngươi bắn ra ánh sáng ác liệt, như muốn nghiền nát cô.

"Là tôi." Ngữ điệu Khuynh Diễm có chút nhẹ.

Diêu Ý hơi dừng lại, tròng mắt khẽ động, oán khí chậm rãi rút đi, giọng nói yếu ớt như hòa tan trong gió.

"Chị đến rồi, em cứ tưởng mình không đợi được chị nữa..."

Khuynh Diễm im lặng, đưa tay cởi trói cho hắn.

Cô chạm vào vết hằn đỏ trên cổ tay Diêu Ý, đáy mắt thoáng lóe lên tia lửa, vụt qua rồi biến mất.

\[Kí chủ... cô... tức giận sao?\] Hệ Thống run run, kí chủ đừng có hủy thế giới đó nha!

Khuynh Diễm nhếch môi, hai hàng lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại.

Tức giận?

Ta không tức giận.

Ta chỉ đột nhiên muốn thấy máu.

Hệ Thống không dám tiếp lời, thấy máu là cái gì... nó chỉ thấy sợ thôi...

Khuynh Diễm đỡ Diêu Ý dậy, kéo hắn vào lòng.

Diêu Ý cứ đờ đẫn, cũng không ôm lấy cô như mọi khi, Khuynh Diễm không hiểu sao lại thấy không thoải mái.

Cô nhẹ xoa vết dây thừng hằn trên da hắn: "Có đau không?"

Diêu Ý khẽ lắc đầu, không nói chuyện, thân thể dường như hơi run rẩy.

"Sợ sao?" Khuynh Diễm vẫn nhàn nhạt thờ ơ, nhưng giọng nói mơ hồ nhẹ đi mấy phần.

Diêu Ý lại lắc đầu, cánh môi hơi nhúc nhích, một lúc lâu sau mới phát ra âm thanh: "Chị ở đây, em không sợ."

Nghĩa là trước đó hắn đã sợ.

"Em biết chị sẽ đến... em chỉ sợ mình không chờ được chị."

Hắn nói dối, hắn là sợ cô không đến tìm hắn.

Nhưng hắn vẫn cố bám víu hy vọng, chỉ cần chờ một chút, một chút nữa thôi, hắn sẽ gặp được cô.

Hắn đã nghĩ mình sắp không chờ được nữa... may mà cô đã đến, cô không bỏ mặc hắn.

Lẽ ra hắn phải thấy vui, nhưng không có, hắn đột nhiên không muốn cô chạm vào...

Khuynh Diễm cảm thấy thiếu niên trong lòng đang thu mình lại, như muốn kéo dài khoảng cách với cô.

Bình thường lúc hắn ở cạnh cô, đều hận không thể dính chặt lấy cô, hôm nay lại né tránh là thế nào?

"Bị thương ở đâu? Không thoải mái sao?" Khuynh Diễm đưa tay nhẹ chạm vào gò má Diêu Ý, hắn lập tức co rụt người, thoát ra khỏi cái ôm của cô.

Khuynh Diễm: "..." Thái độ gì đây! Chê ta à?

"Hoặc là đến bên cạnh tôi, hoặc là tôi vứt cậu xuống dưới, chọn đi!" Khuynh Diễm phát tác bực bội chỉ ra ngoài.

Diêu Ý cắn môi nhìn theo hướng tay cô. Tòa nhà này cao hai mươi tầng, từ sân thượng rơi xuống...

"Vậy chị vứt em đi."

Khuynh Diễm: "..." Mẹ!

Hắn đang thách ta đấy à?

Nghĩ ta không dám chắc!

Khuynh Diễm nhoẻn miệng cười, trong khoảnh khắc như ngàn hoa nở rộ cực kỳ xinh đẹp, gieo lên ánh sáng rực rỡ giữa bóng đêm.

Nhưng Diêu Ý biết rõ, mỗi lần hắn làm cô tức giận, cô đều sẽ cười như thế.

Khuynh Diễm sải chân bước qua, kéo mạnh cánh tay Diêu Ý, nhét hắn vào lòng, ôm.

Ai cho mi chê ta! Ta không chê mi thì thôi, mi lại dám kì thị ta?

Lẽ ra nên vứt mi xuống dưới... dù sao cũng là chìa khóa linh hồn, không vứt được.

Không thể vứt thì phải đến bên cạnh ta!

Đã đưa ra lựa chọn, mi chọn sai nên ta chọn lại giúp mi! Tóm lại quyền quyết định là của ta!!

Hệ Thống: \[...\] Vậy cô cho người ta lựa chọn làm gì?

Dường như Diêu Ý không ngờ tới hành động của Khuynh Diễm, hắn cứng đờ một lúc mới bắt đầu giãy giụa. Nhưng cô giữ rất chặt, hắn làm thế nào cũng không thoát ra được.

Diêu Ý từ vùng vẫy phản kháng dần dần an tĩnh xuống, chỉ còn lại tiếng hít thở rất khẽ: "Chị đừng chạm vào em, bẩn."

Khuynh Diễm nhíu mày nhìn hắn, không rõ suy nghĩ gì, giây tiếp theo đùng đùng nổi bão: "Cậu chê tôi bẩn?" Ta mỗi ngày đều tắm! Mi muốn chết đúng không?

Diêu Ý ngơ ngác chớp chớp mắt, vội vã lắc đầu: "Không phải chị, là em... em bẩn..."

Khuynh Diễm kì quái quan sát hắn một vòng, tuy cả người hơi chật vật nhưng quần áo đầu tóc không có vấn đề.

"Vẫn rất sạch sẽ mà."

Diêu Ý mím môi, chậm chạp nhìn qua gã Đầu Trọc, ánh mắt trong một giây biến thành hung ác: "Hắn chạm vào, bẩn!"

Khuynh Diễm không hiểu. Tại sao tên đó chạm vào thì bẩn?

"Chạm chỗ nào?" Dù không hiểu nhưng vẫn cảm thấy bực bội.

Diêu Ý im lặng một lúc, giơ tay chỉ vào mặt mình.

Khuynh Diễm: "! ! !"

Mẹ nó!!

Bình thường ta muốn sờ sờ mặt đều không được, thằng chó đó lại chạm vào phúc lợi của ta!

Khuynh Diễm bực bội, giơ bàn tay áp lên mặt Diêu Ý, ghét bỏ xoa xoa.

Mịn màng như vậy, của ta! Ai cũng không được giành!!

Lau đi! Lau cho sạch! Của ta!

Khuynh Diễm lau lau một lúc, mới cảm thấy tâm lý tương đối cân bằng.

Cô liếc mắt nhìn kẻ đang co quắp trên mặt đất.

Trong màn đêm vạch ra sát khí.

\[Kí chủ, cô bình tĩnh một chút. Thế giới này có ánh sáng công lý, cô hạn chế chơi chết người nha kí chủ!\] Hệ Thống lo lắng nhắc nhở.

Hạn chế? Tức là làm chết một ít vẫn được?

Hệ Thống: \[...\] Hình như nó lại lỡ lời rồi.

Khuynh Diễm nắm tay Diêu Ý, dẫn hắn đến trước mặt gã Đầu Trọc, hếch cằm hỏi: "Mày dùng tay nào chạm vào đồ... người của tao?"

Đầu Trọc run rẩy, thân thể bị đạn ghim vào, máu vẫn đang túa ra đầm đìa. Gã ngậm chặt miệng, không dám lên tiếng.

"Không trả lời?" Khuynh Diễm nhướng mày: "Vậy thì cả hai tay."

Đầu Trọc còn chưa hiểu Khuynh Diễm có ý gì, thì cánh tay đã bị cô mạnh mẽ giẫm lên.

Tiếng hét đau đớn vang vọng, mơ hồ xen lẫn âm thanh răng rắc nứt gãy, khiến người nghe tê dại cả da đầu.

Gã Đầu Trọc gục xuống, tái mét ngất đi.

Khuynh Diễm mặt không đổi sắc, nhấc chân đá mạnh lên ngực gã, Đầu Trọc phun ra một ngụm máu, đau đến tỉnh dậy.

"Vẫn còn một tay."

Giọng nói nhàn nhạt lười nhác dội vào tai, chẳng khác nào ma âm vọng đến từ địa ngục.

Thân thể gã run rẩy kịch liệt, hoảng loạn cầu xin: "Tha cho tôi! Tôi sai rồi! Xin hãy tha..."

"A A A A A!!!"

Đầu Trọc trợn mắt, cơn đau lần thứ hai ập tới, đau như da thịt bị cắt xẻ, như linh hồn bị xé nát... đau đến mức... chỉ muốn được chết đi!

Khuynh Diễm không cảm xúc liếc kẻ đang ngất xỉu trên mặt đất, độ cong nơi khóe môi chưa từng thay đổi, thẳng chân đá thêm một cước.

Cô quay đầu nhìn Diêu Ý, nhẹ xoa gò má hắn: "Không bẩn." Mịn mịn mềm mềm!

Thiếu niên hơi sững sờ, bất chợt lùi lại, mượn bóng đêm giấu đi màu đỏ đang chậm rãi bò lên mặt.

Khuynh Diễm: "..."

Ta vất vả đánh người giúp hắn, sờ sờ một chút hắn cũng không cho.

Đồ phản bội!
Bình Luận (0)
Comment