Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 269

Chu Tiểu Tân bại lộ tính cách thật, hậu quả đương nhiên cũng bị tống giam trừng phạt.

Chu Tiểu Tân là điển hình cho số đông ở ngôi trường đầy giả dối và lợi dụng này, nhưng ở một góc khác, vẫn có tia sáng khác biệt...

Hàn Tố Ly vỗ vai Khuynh Diễm, dõng dạc nói: "Nể tình cô thông minh lại dũng cảm, từ hôm nay tôi cho phép cô trở thành bạn của tôi. Yên tâm, đến lúc cô chết, sẽ có tôi đi viếng mộ cô."

Điểm khác biệt của thế giới, chính là chuông báo thức ồn ào Hàn Tố Ly.

Một cô gái tốt bụng hiền lành, bị ép sống dưới thiết lập hung hăng não tàn.

Nhưng Hàn Tố Ly vẫn có thể dùng bộ dạng ngang ngược của mình, lặng lẽ giúp đỡ người khác.

Một mặt gọi Khuynh Diễm dậy đi học, lo lắng cô đến trường muộn sẽ bị trừ điểm tích phân, một mặt lại ăn nói cáu kỉnh, tỏ ra mình rất đáng ghét.

Làm như vậy, vừa tuân thủ thiết lập, lại vừa không sống trái lương tâm.

Loại năng lực hào quang thánh khiết này, không cần nghi ngờ gì nữa, Hàn Tố Ly chính là nữ chính của thế giới!

Khuynh Diễm còn chưa trả lời yêu cầu kết bạn của Hàn Tố Ly, thì một âm thanh đã vang lên.

Leng keng leng keng!

Thẻ thông tin của cô đột nhiên phát ra âm báo cộng điểm.

Khuynh Diễm nghi hoặc lấy thẻ ra nhìn, phát hiện số tích phân phía trên đang vùn vụt tăng lên, từ con số mấy chục ùn ùn phóng lên mấy trăm, mấy ngàn, mấy trăm ngàn, mấy triệu...

Nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại!

Màu sắc càng ngày càng đậm dần, đậm dần, cuối cùng triệt để hóa thành màu đen.

Tách!

Thẻ thông tin nứt thành hai mảnh.

Không gian quay cuồng biến đổi, Khuynh Diễm biến mất giữa hư không.



Khuynh Diễm mở mắt, phát hiện mình đang đứng giữa một vùng trống rỗng, không có mặt đất, không có bầu trời, như một hố đen tối tăm vô tận.

Xung quanh cô được vây quanh bởi ba cánh cửa gỗ, sơn ba màu sắc khác nhau, trắng, đen, xám.

Phía trên cửa màu trắng, treo bảng chữ 'thiên đường'.

Phía trên cửa màu đen, treo bảng chữ 'địa ngục'.

Còn cửa màu xám để trống, không viết bất cứ thứ gì.

"Xin chúc mừng bạn đã vượt qua khảo nghiệm vườn trường, bạn đủ tiêu chuẩn để bước đến một thế giới văn minh cao cấp hơn!" Âm thanh nhiệt liệt chào mừng, nghe giọng điệu y hệt như nhân viên bán hàng đa cấp.

"Ở đây chúng tôi có phục vụ tất cả. Bạn chọn nơi nào làm điểm đến tiếp theo?"

"Lựa chọn thứ nhất." Cánh cửa màu trắng sáng lên: "Một thiên đường với những thiên thần, nơi tốt đẹp để bạn an nghỉ."

"Lựa chọn thứ hai." Cánh cửa màu đen phát ra hơi thở tăm tối: "Một địa ngục với đầy ác quỷ, mỗi ngày bạn sẽ được ma quỷ xé xác tắm máu vô số lần. Đảm bảo trải nghiệm chất lượng, nhớ mãi không quên, nhiệt liệt đề cử lựa chọn này."

"Lựa chọn thứ ba." Cánh cửa màu xám đột ngột biến mất: "Không có lựa chọn thứ ba, cái này chỉ để trưng cho vui."

Khuynh Diễm: "..."

Giờ thì không còn giống đa cấp nữa, mà giống bệnh tâm thần.

"Giới thiệu vậy thôi, chứ bạn không được lựa chọn đâu." Âm thanh hân hoan tiếp tục nói: "Chúng tôi sẽ căn cứ vào mức độ nghiệp chướng của bạn, để giúp bạn quyết định nơi đến tiếp theo."

Khuynh Diễm ngạc nhiên. Nghiệp chướng?

"Căn cứ số liệu phân tích..." Âm thanh vang lên tiếng đánh máy lộc cộc, pháo hoa đùng đùng nở rộ: "Thật sự chúc mừng! Niềm vui to lớn! Nghiệp chướng nặng nề! Cánh cửa địa ngục đang mở rộng vòng tay chào đón bạn!"

"Ta sống lương thiện người người nhà nhà đều biết, nghiệp chướng ở đâu ra?" Khuynh Diễm thô bạo đạp lên cánh cửa trước mặt.

Địa ngục hay thiên đường không quan trọng, quan trọng là cô tốt thế này, không thể bị bôi nhọ!

"Biết chắc bạn sẽ nói như vậy. Tôi cho bạn một cơ hội, chỉ cần bạn trả lời được câu hỏi này, bạn sẽ được đến thiên đường."

"Hỏi thử xem." Khuynh Diễm tự tin phất tay.

"Cho 7,65 gam hỗn hợp X gồm Al và Al2O3 tan hoàn toàn trong dung dịch Y gồm H2SO4 và NaNO3..."

"Không cần hỏi nữa, ta đến địa ngục." Làm người nên hào sảng một chút, bôi nhọ thì bôi nhọ... chứ hỏi hỏi cái con mẹ mi!

Âm thanh hi hi vang lên: "Vậy thì tạm biệt, chúc bạn có một chuyến hành trình tăm tối nha!"

Lời vừa dứt, gió lốc lập tức cuốn đến, không gian lần nữa quay cuồng biến đổi.

Khuynh Diễm chỉ vừa mới đứng vững hai chân trên mặt đất, còn chưa kịp ngẩng đầu, thì đã có một thứ lạnh băng chĩa vào thái dương cô: "Cướp đây! Mau đưa điểm tích..."

Đoàng!

Tên cướp bị đạn bắn xuyên qua đầu, ngã khuỵu xuống mặt đất.

Người mặc đồng phục cảnh sát từ chỗ tối bước ra, đưa cho Khuynh Diễm một hóa đơn, lạnh lùng nói.

"Phí bắt cướp, phí súng đạn, phí xả thân nguy hiểm, phí in hóa đơn, phí mở miệng nói chuyện, tổng cộng 50000 tích phân."

Khuynh Diễm: "..." Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang làm gì?

"Phí kéo dài thời gian, cộng dồn 100000 tích phân, ký séc hay viết giấy nợ?" Viên cảnh sát nhân dân kia tiếp tục hỏi.

Khuynh Diễm đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện đường phố thật sự hỗn loạn.

Là! Thật! Sự! Hỗn! Loạn!

Nhà cao tầng chổng ngược lên trời, máy bay bay dưới lòng đất, xe ô tô chạy dưới sông, thuyền chèo trên cạn, khắp nơi đều là súng đạn, âm thanh bắn nhau chí chóe.

Máu tươi văng tứ tung, nhưng sau khi bị bắn xong, người vẫn không chết.

Chẳng hạn như tên cướp vừa bị viên cảnh sát bắn, hiện tại hắn đang khom lưng nhặt phần não bị bắn rơi dưới đất, nhét lại vào đầu mình.

Khuynh Diễm: "..."

Hắc Khuyển: \[...\] Mẹ ơi nó muốn về nhà!

Kí chủ chạy đến chỗ quỷ quái gì thế này!!

Đoàng!

Viên cảnh sát đang thu tiền Khuynh Diễm thì bị một tên cướp khác bắn.

Sau đó, tên cướp khác lại bị một viên cảnh sát khác bắn, sau đó viên cảnh sát khác lại bị một tên cướp khác khác bắn, sau đó tên cướp khác khác lại bị một viên cảnh sát khác khác bắn, sau đó...

Tóm lại, chỉ trong vòng ba phút, đã có hơn mười người thay nhau đến đòi điểm tích phân của Khuynh Diễm.

Mà tờ hóa đơn trước mắt, hiện tại đã vọt lên tới một tỷ điểm tích phân!

"Cướp đây, đưa..."

Bộp!

Khuynh Diễm nhặt cái chảo bên cạnh, đập vào đầu tên cướp.

Sau đó giật súng trên tay tên cướp, bắn luôn tên cảnh sát đang cầm hóa đơn đi về phía cô.

Mẹ nó! Ta nhịn đủ rồi đấy!

Thấy ta mới đến không nơi nương tựa, liền hùa nhau bắt nạt ta đúng không?

Dù sao bắn cũng không chết, đến đây! Ta chấp hết bọn mi!

Tràng cảnh trong ngày hôm đó, chính là ký ức mà cả đời này Hắc Khuyển cũng không bao giờ muốn nhớ lại.

Nó không sợ máu me giết chóc, nhưng nó sợ những thứ ghê tởm!

Cái quái gì chết không chết, còn ôm tay chân đứt lìa trên mặt đất, ôm não nát bép, có người còn ôm nguyên cái đầu máu me, nhảy lò cò khắp nơi cướp điểm tích phân.

Xác sống còn không kinh dị bằng đám người này!

Khuynh Diễm lăn lộn ở đây một tháng, trở thành đại ma đầu khét tiếng bá chiếm một phương, cướp gần hết tích phân của người khác.

Hiện tại cư dân không gian địa ngục chỉ cần nghe đến ba chữ Nhan Khuynh Diễm, liền xách thân thể đứt từng khúc lên chạy trốn!

Hoàn toàn không ai muốn va chạm với cô, nhưng vào một buổi chiều, lại có kẻ lạ mặt tìm đến.

"Tiểu tỷ tỷ, cô đánh nhau giỏi như vậy, muốn tổ đội với tôi không?" Thằng nhóc mặc đồ chú hề, cái mũi gắn quả cà chua nhỏ, loắt choắt nhảy đến gần.

Khuynh Diễm không chút do dự, chĩa súng vào bàn tay thằng nhóc.

Đoàng!

Dao găm 'keng' một tiếng rơi xuống đất.

Chú hề vẫy vẫy máu trên tay, cười khen ngợi: "Tiểu tỷ tỷ, cô thật lợi hại, có thể phát hiện tôi muốn đâm cô nha! Lần này thì tôi thật sự muốn lập tổ đội với cô rồi đó."

Đoàng!

Chú hề linh hoạt né tránh: "Tiểu tỷ tỷ, chúng ta từ tốn nói chuyện, không nên dùng bạo lực. Tổ đội với tôi, đảm bảo cô sẽ được..."

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Khuynh Diễm giơ súng liên tục bắn.

Đã định đâm ta còn muốn tổ đội với ta?

Bắn cho mi què tay!

"Tiểu tỷ tỷ, tôi biết rất nhiều bí mật ở đây. Cô hợp tác với tôi, tôi sẽ tiết lộ cho cô..." Chú hề vừa né tránh vừa nhe hàm răng cười khì khì nói: "Cách để thoát khỏi không gian này nha!"
Bình Luận (0)
Comment