Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 297

Khuynh Diễm bị một đội ngũ người máy đưa đi.

Việc này phải bắt đầu kể từ lúc cô đang nói chuyện với Tưởng Thành, thì đột nhiên chuông báo động lại reo lên.

Tiếp sau đó là một loạt người máy to lớn ầm ầm tiến vào.

Khuynh Diễm không phản kháng, bởi vì thân thể nguyên chủ vẫn còn đang nằm đó, chưa tìm được cách lấy ra.

Lỡ mà đánh nhau linh tinh làm hỏng thân thể nguyên chủ, thì thế giới này cô đừng mong gặm nhấm tiểu ăn vạ nữa.

Hắc Khuyển: [...] Gặm... gặm nhấm?!

Gặm nhấm là thứ đồ chơi gì!

[Con người cô làm ơn đứng đắn lên đi kí chủ!] Trong đầu cô toàn thứ quỷ quái gì không vậy?

Khuynh Diễm nhún vai: Ta là máy, không phải người.

Làm người cần đứng đắn, còn làm máy thì không.

Hắc Khuyển: [...] Nói cứ như lúc làm người thì cô sẽ đứng đắn vậy!

Nhóm người máy bắt giữ Khuynh Diễm và Tưởng Thành, sau đó tách ra giam riêng biệt.

Khuynh Diễm bị đưa đến một căn phòng phong bế kín kẽ, chỉ có cửa chính, không có cửa sổ hay bất kỳ lối thoát hiểm nào khác.

Cô đi vào không lâu, thì trên màn hình lớn giữa phòng hiện ra một chiếc bóng, nhìn vóc dáng có thể đoán được là nam nhân, chỉ là hắn không để lộ gương mặt.

Nam nhân ngồi trên ghế xoay, cười âm trầm lên tiếng: "Ta còn chưa bắt ngươi, thì ngươi đã tự chạy đến đây. Không biết khi chủ nhân ngươi thấy ngươi nằm trong tay ta, thì hắn sẽ có phản ứng thế nào?"

"Chủ nhân ta?" Khuynh Diễm nhướng mày.

"Miên Tửu." Nam nhân hỏi: "Ngươi định giả vờ không quen biết hắn sao?"

Khuynh Diễm hơi híp mắt, một giây sau cô lập tức hiểu ra.

Thằng điên này chính là kẻ nấp trong bóng tối ức hiếp tiểu ăn vạ!

Được lắm!

Lại còn dám vác mặt đến gặp cô!

Nam nhân đưa ra điều kiện: "Ta không muốn dông dài với ngươi, hiện tại ngươi có hai lựa chọn. Một là phản bội Miên Tửu, hai là ta tiêu hủy ngươi."

"Lợi hại như vậy?" Khuynh Diễm tỏ vẻ kinh ngạc, khiêu khích nói: "Thế ngươi đến tiêu hủy ta thử xem, ta cũng muốn biết cảm giác bị tiêu hủy là như thế nào đấy!"

"Ngươi không sợ?" Nam nhân nghi hoặc, lát sau lại cười lên: "Vì hắn mà đến mạng sống ngươi cũng không cần, khá khen cho một tấm lòng trung nghĩa..."

Khuynh Diễm cắt ngang: "Thay vì lãng phí thời gian khen ta, thì ngươi nên tranh thủ chọn một nghĩa địa cho chính mình đi."

"Không đúng nha!" Khuynh Diễm phát hiện ra điểm bất hợp lý, nhanh chóng sửa chữa: "Ngươi không cần chọn nghĩa địa làm gì, đằng nào ngươi cũng không còn xác để chôn."

Ta sẽ cho mi về với cát bụi!

Nam nhân bên kia im lặng một lúc lâu, cũng không biết là vì tức giận, hay là vì bị nói móc đến á khẩu.

Gần mười giây sau hắn mới cười gằn đáp: "Để xem là ta chết trước, hay là ngươi chết trước!"

Màn hình 'xẹt' mạnh tắt ngang, bóng dáng trên khung ảnh biến mất.

Cửa phòng theo sau mở ra, một đoàn người máy sắt thép tiến vào.

Bọn chúng vừa vào trong, cửa ngay tức khắc đóng lại, như muốn chặt đứt đường lui của Khuynh Diễm.

Trên tay bọn chúng cầm một sợi dây thép, đường kính chỉ khoảng bằng ngón áp út, nhưng đoạn cuối dây lại thiết kế thành hình dạng móc câu sắc bén, trông vô cùng dữ tợn.

Người máy không nói tiếng nào, đã sáp dây thép dùng sức cắm vào đầu Khuynh Diễm.

Cô cong chân nhảy vòng lên phía trên đầu dây, một tay nắm đoạn giữa dây, giật ngược lại cắm thẳng lên cánh tay người máy.

Phập!

Móc câu đâm xuyên qua cánh tay!

Người máy co giật dữ dội, hai mắt lật ngược, lập tức ngã xuống bất động.

Khuynh Diễm giật mình lùi lại.

Thật đáng sợ!

Con người máy này cao to như vậy, bị ghim một cái còn không chịu nổi, thế mà bọn chúng lại muốn ghim thứ đó vào đầu cô!

Muốn làm cô tróc não mà chết hay muốn biến cô thành thiểu năng?

Lòng dạ con người... máy sao có thể ác đến như vậy!

Khuynh Diễm cảm thán thì cảm thán, nhưng đánh thì vẫn cứ đánh.

Trực tiếp đoạt luôn dây móc câu của tên vừa ngã xuống, tấn công những tên còn lại.

Nhưng móc câu vừa dài vừa nặng, thân hình cô hiện tại lại hơi nhỏ bé... nói chính xác hơn là quá nhỏ bé! Nên lúc đầu điều khiển không khỏi gặp khó khăn.

Đám người máy cao lớn xung quanh không ngừng vồ tới.

Lưỡi câu sắc bén ập đến từ bốn phương tám hướng, như nhất quyết hôm nay phải đoạt bằng được mạng cô!

Tiếng đồ vật liên tiếp loảng xoảng rơi vỡ, Khuynh Diễm vẫn không chút hoảng loạn, một bên né tránh, một bên dần làm quen với vũ khí.

Đánh hụt vài lần thì bắt đầu tìm được cảm giác, móc câu trên tay cô bay lượn cực kỳ linh hoạt, lúc thì hùng dũng như rồng, lúc lại uyển chuyển như rắn, luồn lách đánh ngã từng khối sắt thép nặng nề áp bức cô.

Phựt!

Đèn trên trần nhà đột ngột vụt tắt!

Toàn bộ người máy đều dừng lại, không còn ánh sáng, cũng không còn nửa điểm âm thanh...

Bất chợt!

Âm thanh 'tích, tích, tích' theo tiếng gõ nhịp vang lên trong bóng đêm, đều đặn phát ra rồi dừng lại, khiến người ta mơ hồ cảm thấy áp lực.

Khuynh Diễm cảnh giác siết chặt dây thép.

Thân thể người máy mô hình không có thị lực tốt, nên mắt không thể nhìn rõ trong bóng tối.

Kẻ đứng sau là cố tình nhằm vào điểm yếu của cô.

Bíp bíp!

Bíp bíp!

Bíp bíp...

Từng cặp điểm sáng màu lục lóe lên, dồn dập nối tiếp, kết lại thành một vòng tròn chặt chẽ bao vây Khuynh Diễm.

Đây là... mắt?

Là ánh sáng phát ra từ mắt của đám người máy!

Những điểm sáng màu lục dập dìu lượn lờ, như u linh tràn ngập hơi thở nguy hiểm trong đêm, từng bước dồn đến ép sát Khuynh Diễm.

Xẹt!

Tia sáng màu lục đột ngột bắn về phía trước, Khuynh Diễm nhảy lên né tránh.

Vật thể phía sau lưng cô bị bắn trúng, lóe lên tia lửa đỏ.

Trong một giây thoáng qua, Khuynh Diễm nhìn thấy vật thể từ trạng thái sắt thép đó bị ăn mòn đến chảy thành chất lỏng.

Còn dữ tợn hơn mức độ bào mòn của axit!

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Tia sáng màu lục thi nhau bắn tới, móc nối thành tấm lưới dày đặc không điểm thoát, mục tiêu hướng đến của bọn chúng chính là Khuynh Diễm!

Thậm chí những người máy đã bị cô đánh ngã lúc nãy, hiện tại mắt bọn chúng cũng bắt đầu phát sáng!

Cơ thể không hoạt động, nằm liệt trên mặt đất, nhưng mắt vẫn bắn ra tia sáng tấn công cô!

Khuynh Diễm vừa né được một đường bắn thì đường bắn phía khác lập tức phóng tới, liên tiếp không ngơi nghỉ, chằng chịt như thiên la địa võng quyết nuốt chửng cô.

Không thể dùng móc câu phá vỡ mắt chúng, bởi vì móc câu làm bằng sắt, còn tia sáng phát ra từ mắt chúng có thể bắn chảy cả sắt thép.

Khuynh Diễm nhào lộn trên không trung, chợt như phát hiện ra gì đó, khóe miệng cô lẩm nhẩm đếm nhịp.

Một.

Hai.

Ba.

Bốn.

Năm... Chính là lúc này!

Phập!

Loảng xoảng!

Đầu dây thép xuyên qua điểm sáng xanh, tia sáng muốn bắn ra bị chặn đứng lại tắt nghẽn.

Có tiếng lớp thủy tinh bị đâm nứt vỡ, tròng mắt hoàn toàn bị phá hủy, tiếp theo sau là âm thanh 'xẹt xẹt' tắt máy!

Mắt đám người máy cứ sáng lên năm giây liền sẽ vụt tắt trong nửa giây, thời khắc mấu chốt không được chệch đi! Nhất định phải phá hủy ngay lúc đó!

Khuynh Diễm nắm được quy luật, tay vun vút quay mạnh dây thép, đảo thủ thành công hướng lưỡi câu đâm xuyên qua từng điểm sáng lục.

Tiếng 'loảng xoảng' liên tục vang lên, lưỡi câu dữ tợn móc ngược tròng mắt ra ngoài, lớp thủy tinh rách nát chính là điểm tử!

Rầm!

Cửa đột ngột mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, làm nổi bật lên thân hình rắn chắc vững chãi của một thanh niên.

Tưởng Thành cầm súng trường xông đến, quanh thắt lưng giắt đầy những quả cầu tròn như lựu đạn.

Hắn lớn giọng kêu to: "Nhan học muội, anh đến cứu..."

Phập!

Loảng xoảng!

Lưỡi câu đâm xuyên qua điểm sáng xanh lục cuối cùng.

Người máy duy nhất còn đứng vững cũng tê liệt ngã xuống.

Trong phòng chỉ còn lại sắt thép bị bắn đến tan chảy, cùng hàng loạt thi thể người máy đang nằm la liệt.

Ở vị trí trung tâm, có một thân ảnh nhỏ bé hiên ngang đứng vững, tay cầm một đầu dây thép, lưỡi câu sắc bén 'phập' một tiếng cắm xuyên qua nền gạch!

Bên cạnh lưỡi câu là chiếc bóng bị ánh đèn kéo dài đến nhọn vút, một nửa lộ ra ngoài sáng, một nửa còn lại mất hút trong bóng đêm, như mệnh người chênh vênh giữa sinh và tử...

Khuynh Diễm chậm rãi thu lại khí tức, ngước mắt nhìn thanh niên đang ôm súng đứng chết trân ở đối diện, khó hiểu hỏi: "Anh đến đây làm gì?"

Tưởng Thành: "..."

Hiện tại hắn nói mình đến làm bạch mã hoàng tử giải cứu công chúa thì còn kịp không?

Bình Luận (0)
Comment