Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 306

Rầm!

Cửa phòng bị mở tung ra, một bóng người hối hả chạy vào.

Vừa nhìn thấy cả đám đầu gấu xăm trổ bặm trợn vây quanh giường Khuynh Diễm, Miên Tửu lập tức chạy đến chắn trước người cô, cảnh giác nhìn bọn họ: "Các người muốn làm gì cô ấy?"

Đám bệnh nhân bặm trợn bị kì thị ngoại hình: "..."

Cậu phải hỏi là cô gái mà cậu đang bảo vệ muốn xử trí bọn tôi thế nào.

Đã là thời đại nào rồi, đừng đánh giá người khác qua ngoại hình được không?

Như vậy là thiển cận lắm đấy!

Chuyện này cũng không thể trách Miên Tửu, vừa bước vào liền nhìn thấy Khuynh Diễm yếu ớt nằm trên giường bệnh.

Còn đám người vây quanh cô thì khí thế hung hãn, đồ vật trong phòng đều bị lật tung lên, đây rõ ràng chính là hiện trường đánh nhau!

Là bọn họ ỷ đông hiếp yếu bắt nạt cô!

Đám đầu gấu hung hãn: "..." Nỗi oan nhảy sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch.

"Các người ra ngoài trước đi, đem một bộ quần áo sạch sẽ đến đây." Khuynh Diễm phất tay.

"Vậy chúng tôi đi trước, Khuynh tỷ giữ gìn sức khỏe." Sớm ngày tính sổ Kỷ ca trả thù cho chúng tôi!

Câu cuối cùng bọn họ chỉ dám ám chỉ chứ không dám nói ra, Kỷ Ôn rất ma quỷ, lỡ như hắn gắn thiết bị nghe lén ở đâu đó thì toang chết bọn họ!

Khuynh Diễm nhíu mày nhìn Miên Tửu một vòng, toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều ướt đẫm.

Chân mang dép đi trong nhà, không hiểu đi đường thế nào mà đế dép cũng đã sắp rơi ra.

Trên áo dính đầy bùn đất, khuỷu tay còn có không ít vết trầy xước, nước mưa thấm vào mạch điện bên trong, mơ hồ có tia sáng lóe lên.

Nhìn hắn như đứa nhỏ đi lạc vừa bị người ta ngược đãi.

Khuynh Diễm nhíu mày: "Sao tay lại bị thương, là ai bắt nạt anh?"

Miên Tửu giấu khuỷu tay ra sau lưng: "Tôi bất cẩn té ngã, em có sao không? Những người vừa nãy đến gây sự với em sao?"

"Bọn hắn không dám." Ngược lại là mi, đi đâu để ra nông nổi này?

Ta chỉ mới không gặp mi một tuần, ai dám ở sau lưng ta hành hạ mi!

"Sao mấy hôm nay em không đến tìm tôi, có phải em giận tôi chuyện lần trước không? Tôi không..." Miên Tửu muốn giải thích gì đó, nhưng cửa phòng chợt mở ra, làm gián đoạn lời nói của hắn.

Bệnh nhân đội mũ lưỡi trai mang quần áo vào, Khuynh Diễm nhận lấy đồ liền đưa cho Miên Tửu: "Anh đi thay quần áo trước đi, có chuyện gì lát nữa nói."

Vết rách trên khuỷu tay hắn bị nước mưa thấm vào, giọng nói cũng đã phát ra tiếng rè rè.

Khuynh Diễm đưa quần áo xong liền cúi đầu bấm điện thoại, nhắn người biết kiểm tra máy móc đến xem vết thương cho Miên Tửu.

Nhưng hành động bấm điện thoại của cô trong mắt Miên Tửu, lại được giải nghĩa thành cô đang cố ý phớt lờ hắn.

Giờ cô đã chán ghét hắn đến mức ngay cả nghe hắn giải thích, cô cũng không còn kiên nhẫn nữa...

Khuynh Diễm nhắn tin xong ngẩng đầu lên, thì thấy Miên Tửu vẫn đứng trước mặt cô.

Sao còn chưa đi thay quần áo?

Không biết chỗ thay ở đâu?

Cô giơ tay chỉ góc trái phòng: "Toilet bên đó."

Miên Tửu mấp máy môi như muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng lại gục đầu xuống, lủi thủi ôm quần áo đi vào toilet.

Khuynh Diễm cũng không chú ý sự kỳ lạ của hắn, ở bên ngoài gọi người đến dọn dẹp lại phòng bệnh.

Từ lúc chờ người đến dọn, tới lúc phòng được dọn sạch sẽ khang trang, hơn nửa tiếng trôi qua nhưng vẫn không thấy Miên Tửu đi ra ngoài.

Khuynh Diễm nhíu mày nghi hoặc. Không phải là bị ướt mưa chập mạch rồi ngất xỉu bên trong rồi đấy chứ?

Nghĩ nghĩ vẫn thấy không ổn, cô đi đến gõ cửa toilet, thử gọi: "Miên Tửu."

Phía trong vang lên tiếng lạch cạch, khoảng một phút sau thì cửa mở ra.

Thiếu niên đầu tóc ướt sũng xuất hiện trước mặt cô, trên người vẫn là bộ quần áo dính đầy bùn đất lúc vừa mới tới.

Nhìn thấy hắn như vậy thì Khuynh Diễm không khỏi nhíu mày: "Sao anh không thay đồ?"

Trốn trong đây nửa tiếng làm quái gì mà đến quần áo cũng không thay?

Dựa theo bản tính kén cá chọn canh của Tịch Dạ, Khuynh Diễm có đủ cơ sở để nghĩ rằng hắn là đang chê quần áo này xấu, nên mới giở thói không chịu thay.

"Ở đây chỉ có đồng phục bệnh nhân, sáng mai tôi gọi người đi mua quần áo khác cho anh, tạm thời mặc cái này đi."

Miên Tửu không nói được hay không được, chỉ gật gật đầu, giơ tay lên muốn đóng cửa toilet lại.

"Khoan đã." Khuynh Diễm ngăn động tác hắn, đi đến tủ đựng vật dụng cá nhân, lấy ra một chiếc khăn lông.

Theo thói quen đưa tay muốn lau tóc hắn, nhưng bàn tay giơ được nửa chừng liền thu lại, chuyển thành đưa khăn cho hắn tự làm: "Lau khô tóc trước đi."

Miên Tửu nhìn thấy động tác của Khuynh Diễm thì thân thể cứng đờ tại chỗ.

Tại sao lại không chạm vào hắn? Tại sao lại rút tay đi?

Hắn sẽ không chạy nữa đâu, cô lau tóc cho hắn được không...

Khuynh Diễm nhìn thấy Miên Tửu cứ đứng yên không chịu nhận khăn, đáy lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Tiểu ăn vạ lại làm sao vậy?

Sợ khăn này có người dùng qua rồi? Bệnh sạch sẽ tái phát?

Khuynh Diễm nhẫn nại tính tình giải thích: "Đây là khăn mới mua, tôi chưa dùng, không bẩn."

"Em đừng cư xử với tôi như vậy! Tôi không có chê em bẩn! Tôi cũng không ghét em chạm vào tôi! Tôi ghét tôi! Tôi chỉ ghét tôi!"

Miên Tửu đột nhiên như bị kích động, giọng nói đều nâng cao lên, đến cuối cùng còn tự nắm tay đánh vào đầu mình.

Khuynh Diễm hoàn toàn không hiểu gì hết.

Nhưng động tác nhanh hơn suy nghĩ, kịp thời kéo tay Miên Tửu, ngăn hắn lại.

"Tôi đã đợi em đến, ngày nào cũng đợi em, tôi muốn nói cho em biết, nhưng em không đến, tôi đi tìm đồ vật của em, nhưng không có cái nào, tôi đi tìm vỏ kẹo, sau đó tìm em..."

Nội dung Miên Tửu nói quá hỗn loạn, hơi thở hắn lại đứt quãng, Khuynh Diễm có nghe cũng không hiểu hắn đang muốn diễn đạt điều gì.

Cô giơ tay nhẹ vuốt vuốt lên lưng hắn: "Không cần gấp, từ từ nói."

Thân thể Miên Tửu lập tức cứng ngắc lại, âm thanh đang nói cũng ngưng bặt.

Khuynh Diễm dường như nhớ ra gì đó, nhanh chóng rút bàn tay rời khỏi lưng hắn.

Quên mất.

Tiểu ăn vạ này không thể chạm vào.

Lần này thì Miên Tửu thực sự tủi thân đến khóc lên.

Không có nước mắt rơi xuống, nhưng âm thanh phát ra từ miệng hắn, là tiếng khóc.

Không phải bật ghi âm, là tiếng khóc thật sự của hắn.

Gương mặt cứng ngắc vô cảm, nhưng tiếng khóc lại vang lên đến tan nát cõi lòng.

Người khác nhìn vào đều sẽ cảm thấy ghê tởm sợ hãi, nhưng Khuynh Diễm lại thấy... cô sắp không xong rồi!

Bàn tay đưa lên muốn chạm vào người Miên Tửu dỗ dỗ hắn, nhưng mỗi lần đều là đưa đến nửa đường, rồi lại hạ xuống, tuyệt đối không chạm vào.

Miên Tửu nhìn thấy hành động này của cô thì càng khóc dữ dội hơn.

Hắn đã nói hắn không ghét cô chạm vào, nhưng cô vẫn không hiểu, dù hắn có giải thích bao nhiêu, cô cũng đều không hiểu!

Tất cả là lỗi của hắn, giờ thì mọi chuyện đã ra nông nổi này, không thể cứu vãn được nữa!

Khuynh Diễm không biết suy nghĩ trong lòng Miên Tửu, cô chỉ nghĩ hôm trước đã hứa không chạm vào hắn, thì hiện tại nên giữ lời.

Người quen sống lừa đảo như Khuynh Diễm, muốn giữ lời hứa cũng phải nỗ lực lắm.

Cô nỗ lực như vậy, nhưng trong mắt Miên Tửu lại biến thành mối quan hệ giữa hai người đã đến bước đường cùng, dù hắn có làm gì cũng không còn cách cứu vãn nữa.

Khuynh Diễm bị dồn ép đến dỗ không được mà không dỗ cũng không xong, đấu tranh một lúc thì dứt khoát kéo Miên Tửu ôm vào lòng.

Đây là do hắn ép cô, chứ không phải do cô không giữ lời hứa!

Nhưng chuyện làm Khuynh Diễm không ngờ đến là, cô vừa chạm vào Miên Tửu, thì tiếng khóc của hắn lập tức nhỏ lại.

Khuynh Diễm: "? ? ?"

Thử đưa tay xoa xoa lên lưng hắn, Miên Tửu liền chỉ còn phát ra âm thanh khụt khịt bé xíu, không khóc đến vô cùng thương tâm nữa.

Khuynh Diễm: "..." Tiểu ăn vạ là đang nhõng nhẽo với ta sao?

Hôm trước còn trốn khỏi ta, hôm nay đã nhõng nhẽo với ta, chẳng lẽ...

"Anh ở bên ngoài bị người ta bắt nạt rồi phải không?"

"Không có." Miên Tửu gục gặc lắc đầu.

Khuynh Diễm không tin: "Vậy tại sao anh khóc?"

"Tôi muốn em ôm tôi, nhưng em không ôm, nên tôi khóc." Miên Tửu lí nhí trả lời.

Khuynh Diễm: "..." Anh là trẻ con sao?

Hay anh tưởng mình là nữ chính phim truyền hình?

Nữ chính cũng không phải cứ đòi ôm là gào lên khóc như anh đâu!

Này là nữ chính phiên bản ăn vạ đỉnh cao mẹ nó rồi!

Đạo diễn, ta từ chối đóng vai nam chính bộ phim này!

Bình Luận (0)
Comment