Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 344

Khuynh Diễm ngạc nhiên nhìn cánh tay Triêu Dã: "Tay không đau sao?"

Vết thương hôm trước bị té ngã ở Ngự Hoa Viên còn chưa lành hẳn, nhưng vì lúc nãy bị miếng ăn che mờ mắt, mãnh liệt cưỡng hôn cũng không thấy đau.

Bây giờ đột nhiên bị hỏi đến, chợt cảm thấy... Đau vô cùng!

Một tay thì đau, một tay lại bận cầm bánh, không thể xoa xoa, hoàng đế bệ hạ vừa đau vừa uất ức.

Nếu không phải tại cô, thì hắn cũng không đau thế này.

Liễu Khuynh Diễm luôn muốn mưu sát trẫm!

Khuynh Diễm nhìn hắn quẫn bách như vậy, nụ cười trên môi lại sâu thêm mấy phần, chậm rãi nhấc chân bước đến.

Triêu Dã nhanh chóng né tránh: "Ngươi muốn làm gì trẫm?" Là muốn đoạt bánh của trẫm, hay là muốn cưỡng hôn trẫm?

Khuynh Diễm không nói chuyện, chỉ bước tới cầm cánh tay của Triêu Dã lên, sau đó... hôn lên vị trí xung quanh vết thương hắn.

Không chỉ hôn một lần, mà hôn rất nhiều lần.

Mỗi một nụ hôn, đều dịu dàng đến mức khiến đầu quả tim người ta tan chảy.

Cô ngẩng đầu, cười hỏi: "Còn đau không?"

Dưới ánh nến lung linh mờ ảo, hai bên gò má trắng nhuận như ngọc thạch của Triêu Dã, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, dần dần ửng hồng lên.

Hoàng đế bệ hạ thực sầu muộn.

Liễu Khuynh Diễm biết tà thuật sao?

Tại sao cô vừa hôn hắn mấy cái, hắn liền không thấy đau nữa?

Mà cánh tay trở nên nóng đến kỳ lạ, ngay cả mặt cũng nóng, lỗ tai cũng nóng, thậm chí... đáy lòng cũng nóng lên.

Không khí như ẩn chứa một loại mập mờ khó nói, Triêu Dã đang bối rối tự hỏi chính mình, thì chợt nghe Khuynh Diễm nhàn nhạt nhắc nhở: "Bệ hạ phải chăm sóc vết thương cho tốt, về sau ta còn trở về thân thể này, không nên lưu lại sẹo."

Triêu Dã: "..."

Thì ra ngươi đối với trẫm ôn nhu như vậy, không phải là vì xót thương trẫm, mà là vì lo cho thân thể của chính ngươi?

Liễu Khuynh Diễm!

Ngươi là đồ xấu xa!

Khuynh Diễm bị Triêu Dã hung hăng đuổi ra khỏi phòng: "Đêm nay không cho ngươi ngủ cùng trẫm!" Thật tức muốn chết muốn chết mà!

Rầm!

Cánh cửa sập ngay trước mũi Khuynh Diễm.

Cô im lặng nhìn một chút, thản nhiên quay lưng rời đi.

Cửa phòng lần nữa mở ra, Triêu Dã nhét bánh trước ngực, dùng cánh tay không bị thương vừa lôi vừa kéo cô trở ngược vào trong.

"Có việc sao?" Khuynh Diễm không hiểu hỏi.

"Ngươi nói đi, tối hôm đó ngươi đến Bạch Hằng Cung làm gì?"

Dù sao hắn cũng đã hôn cô rồi, không thể để hôn lỗ vốn được!

Chuyện cần nói, nhất định phải nói cho rõ ràng!

Khuynh Diễm giơ ngón tay ngoắc ngoắc, ra hiệu Triêu Dã đến gần mình.

Hoàng đế bệ hạ cảnh giác lại cảnh giác, chậm chạp dựa đến sát bên cô.

Hơi thở mỏng nhẹ khẽ lướt qua vành tai, làm Triêu Dã mất tự nhiên rụt cổ lại, bàn tay giơ lên che miệng Khuynh Diễm: "Nói chuyện đàng hoàng, đừng có thổi vào lỗ tai trẫm."

Nhột muốn chết luôn!

Ai mà chịu nổi ngươi!

"Vậy bệ hạ có muốn nghe không?" Khuynh Diễm dựa vào đầu giường, làm như lơ đãng hỏi.

"Không thể nói to rõ bình thường được sao?" Mắc gì phải kề sát vào tai trẫm?

"Chuyện cơ mật, không thể nói to." Khuynh Diễm rất nghiêm túc, vì đây là sự thật.

Đêm đó cô đã lấy được khẩu cung của Bạch Hiểu Nhược, nàng ta muốn hầu hạ cô, cô liền để nàng ta hầu hạ.

Nhưng 'hầu hạ' theo cách nào, lại là do cô quyết định...

Đương nhiên là đánh nàng ta một trận rồi!

Bạch Hiểu Nhược khóc lóc cầu xin 'Đừng mà bệ hạ... xin người... dừng lại... A... hãy tha cho thần thiếp..."

Vậy là đám cung nữ bên ngoài bổ não ra âm thanh ái muội, nhưng thật ra đó chỉ là tiếng kêu khóc vì bị đánh quá đau!

Triêu Dã nghe xong sự thật thì suy ngẫm một chút, lại hỏi: "Vậy tại sao bảy ngày vừa qua ngươi không đến thăm trẫm?"

"Giăng lưới bắt cá..." Khuynh Diễm chợt như nhận ra gì đó, ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy? Bệ hạ muốn gặp ta sao?"

"Ăn nói hàm hồ, chắc trẫm thèm nhớ ngươi!" Triêu Dã lập tức phản bác.

Khuynh Diễm: "..." Nhưng cô không hề nói hắn nhớ cô, tiểu ăn vạ là đang bày tỏ hắn nhớ cô hả?

"Ngươi nhìn trẫm như vậy là có ý gì? Trẫm nói thật, trẫm không có nhớ ngươi!" Triêu Dã chột dạ khẳng định lần nữa.

"Ồ." Một chữ ý vị thâm trường, mọi người đều hiểu, không cần thiết phải lật mặt nhau.

Thái độ Khuynh Diễm như vậy, Triêu Dã càng chột dạ hơn, cố chứng tỏ mình không nhớ cô, giả vờ lên tiếng xua đuổi: "Không còn việc gì nữa, ngươi lui xuống đi, trẫm buồn ngủ rồi."

"Được, tạm biệt." Khuynh Diễm không chút do dự, đứng lên rời đi.

Nhưng tay áo cô lập tức bị ai đó níu lại, Khuynh Diễm cảm thấy khó hiểu: "Chẳng phải bệ hạ kêu ta đi sao?"

Triêu Dã không lên tiếng, bàn tay càng dùng sức giữ chặt áo cô hơn.

Trẫm kêu ngươi đi, ngươi liền đi sao?

Trước đây đêm nào cũng đòi ngủ cùng trẫm, giờ mới ngủ riêng mấy ngày, lại dám không cần trẫm nữa!

Ai cho phép ngươi!

"Bệ hạ buông ra đi, ta có việc cần giải quyết." Khuynh Diễm giật giật tay áo một chút.

Chính sự bộn bề, ta bận thật đấy.

Tiểu ăn vạ đừng làm phiền ta.

Triêu Dã còn lâu mới buông ra, ngay khi nhìn thấy Khuynh Diễm muốn cởi áo ngoài ném lại cho hắn cầm chơi, còn cô tự mình tẩu thoát, hắn liền dứt khoát nhảy thẳng lên người cô.

Thật sự là nhảy theo nghĩa đen, hai tay choàng qua cổ cô, hai chân vắt ngang hông cô, cả thân thể đều treo lơ lửng trên người cô.

Khuynh Diễm giơ tay chống vào bình phong phía sau một chút. Mẹ nó, trẹo... trẹo lưng rồi.

Nhưng nam tử hán đại trượng phu, không thể nói lưng mình quá yếu, đấy là chứng tỏ năng lực không được.

Khuynh Diễm cắn răng nhịn xuống, mỉm cười nhắc nhở: "Bệ hạ, nghiêm túc mà nói, ta nghĩ đã đến lúc người nên giảm cân."

Triêu Dã: "..."

Ý cô là chê hắn quá nặng sao?

Hắn có bao nhiêu cân đâu? Thân hình nhỏ nhắn thế này! Không giảm!

Ăn ăn ăn, tuyệt đối không giảm!

Bình Luận (0)
Comment