Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 367

Triều đình Liệp Cổ Quốc càng ngày càng bất đồng ý kiến, lương thực cứ cho đi nhưng chẳng nhận lại được lợi lộc gì, mà số người mắc bệnh còn tăng nhanh đến khủng hoảng.

Đứng trước nguy cơ quốc khố cạn kiệt, ý kiến quan viên dần nghiêng về biện pháp thiêu sống bệnh dân.

Áp lực triều chính nặng nề, lại thêm bệnh tình Triêu Dã chuyển biến nghiêm trọng, tất cả đều dồn dập đè lên vai Khuynh Diễm.

Hắc Khuyển lo cô sẽ sớm gục ngã, nhưng ngược lại với suy nghĩ của nó, Khuynh Diễm vẫn bình tĩnh sắp xếp mọi việc.

Chỉ là hình như... cô trở nên ít nói hơn trước.

Khi lên triều, không còn đôi co bằng lời nói với đại thần, mà cô chỉ trực tiếp hành động.

Đánh!

Kẻ nào ồn ào thì lôi ra đánh!

Dựng dàn hỏa thiêu giữa triều, ai đề xuất thiêu sống bệnh dân, thì trước tiên hãy tự thiêu chính mình làm tấm gương sáng.

Đừng chỉ nói suông, phải thực hành mới đủ sức thuyết phục.

Đây rõ ràng là thao tác hành xử của hôn quân, ngang tàng bạo ngược thiếu lý lẽ!

Đại thần lục đục bất mãn, mỗi ngày tảo triều đều là một bộ dáng bằng mặt không bằng lòng. Nhưng cũng không ai dám trực tiếp đối đầu Khuynh Diễm, bởi vì thực quyền đều đã sớm nằm trong tay cô.

Bọn họ không hiểu tại sao cô phải bảo vệ những thường dân thấp kém đó, là vì cô quá nhân từ sao?

Nhưng không lâu sau, thì bọn họ liền hiểu.

Sự cai trị của hoàng tộc Tây Sở và Đông Man đứng trước bờ vực sụp đổ.

Bạo loạn.

Khi con người bị dồn đến đường cùng, quay lại liều chết trả thù kẻ tổn thương mình, chính là lúc họ trở nên điên cuồng đáng sợ nhất!

Hoàng tộc thiêu sống dân đen, dân đen vùng lên phản kháng.

Người người cắn xé chém giết, nhân gian hóa thành địa ngục.

Chỉ đến lúc này, giai cấp quý tộc ở Liệp Cổ mới hiểu, thứ Khuynh Diễm bảo vệ không chỉ là thường dân, mà còn là hoàng thất, là cả giang sơn của Triêu gia.

Dùng quyền lực áp bức kẻ thấp hơn mình, nghĩ đối phương chỉ có thể câm lặng khuất phục.

Nhưng chó cùng rứt giậu, huống chi là con người?

Tàn nhẫn thiêu sống bệnh dân, bạo loạn nổi dậy vốn là hậu quả tất yếu.

Có điều, sự tồi tệ này chỉ mới là điểm bắt đầu...



Khuynh Diễm cẩn thận bôi thuốc lên người Triêu Dã, rồi lại nhẹ nhàng giúp hắn thay y phục.

Dù chính sự bận rộn, nhưng những việc chăm sóc này, cô đều tự tay làm lấy, chưa một lần nào giao cho kẻ khác.

Vết thương trên người hắn lở loét nghiêm trọng, bất kỳ ai nhìn đến cũng thấy sợ hãi gớm ghiếc, bọn họ không muốn chạm vào hắn.

Giao cho bọn họ, chắc chắn sẽ làm đau hắn.

Khuynh Diễm thay xong y phục, cúi xuống nhẹ hôn lên trán Triêu Dã, lại vuốt khẽ hàng lông mày nhăn chặt vì đau đớn của hắn.

[Kí chủ, cô muốn chữa bệnh cho đại nhân vật không?] Hắc Khuyển nhiều ngày im lặng, đến bây giờ đột nhiên lên tiếng.

"Mi có cách?"

[Ta vừa tìm được một vật phẩm, có thể giúp đại nhân vật không chịu đau nữa.] Thật xót xa cho đại nhân vật của nó hu hu!

Khuynh Diễm đặt khăn ấm lên mép thau nước, nhạt giọng hỏi: "Cụ thể là gì?"

[Rất đơn giản nha, đổi lại thân xác! Cô chịu đau thay đại nhân vật là xong!] Hắc Khuyển vui vẻ reo lên.

[Vật phẩm này hỗ trợ bổ sung dương khí cho không gian tùy thân của cô. Chỉ cần hai cực âm dương cân bằng, cô liền quay về thân thể nguyên chủ.]

Về phần Khuynh Diễm phải gánh chịu đau đớn thì sao?

Điều đó không nằm trong phạm vi suy xét của Hắc Khuyển.

Đại nhân vật là tất cả, còn cô chỉ là nữ nhân độc ác ngày ngày áp bức nó!

[Vật phẩm này không đắt, chỉ mất 300.000 điểm tích lũy thôi, ta lập tức dùng cho cô nha kí chủ!] Hắc Khuyển liên thanh đề nghị.

"Không dùng." Khuynh Diễm lạnh nhạt từ chối, tiếp tục vắt khăn ấm lau tay cho Triêu Dã.

Hắc Khuyển: [? ? ?]

Tại sao lại không dùng?!

Cô ngại chịu đau thay đại nhân vật phải không?

Vậy cô còn chăm sóc hắn làm gì! Làm như quan tâm yêu thương lắm!

Nữ nhân cặn bã! Ích kỷ! Vô lương tâm!



Vào lúc nội loạn căng thẳng nhất, Đông Man đột nhiên kéo quân đến biên giới Liệp Cổ, đưa ra tối hậu thư uy hiếp khai chiến.

Nguyên nhân khởi nguồn từ ngọn núi cao nhất Đông Man, xuất hiện một vị chân nhân đắc đạo, có khả năng thông thiên giao tiếp với trời.

Chân nhân ấy nói, Hoàng quý phi Liễu Khuynh Diễm của Liệp Cổ chính là hồ yêu tu luyện thành người.

Nàng ta dùng yêu thuật mê hoặc hoàng đế, khiến hoàng đế vì nàng ta mà giải tán hậu cung, sát hại trung thần.

Hồ yêu hại người, khiến trời xanh phẫn nộ, nên mới giáng xuống thiên tai dịch bệnh trừng phạt.

Đây là họa do Liệp Cổ gây ra, còn Tây Sở và Đông Man chỉ là bị liên lụy.

Vị chân nhân này vì thấy chúng sinh gian khổ, nên mới quyết định xuất sơn tiêu diệt hồ yêu.

Biện pháp rất đơn giản, chỉ cần thiêu sống Liễu Khuynh Diễm, dịch bệnh sẽ tự biến mất, thiên hạ lần nữa trở lại thái bình.

Thời điểm lạc vào đường cùng chợt nhìn thấy tia sáng, hoàng tộc Đông Man không do dự liền kéo binh đánh tới.

Nếu tai họa là do hoàng đế Liệp Cổ sủng ái hồ yêu mà thành, vậy tại sao kẻ gánh chịu hậu quả nặng nề lại là Đông Man bọn họ?

Trong vòng ba ngày, nếu hoàng đế Liệp Cổ không thiêu sống hồ yêu, thì con dân bách tính Liệp Cổ sẽ phải chết dưới lưỡi gươm của chiến tranh để đền tội!



Buổi tối ngày thứ ba, thời hạn ấn định đã đến.

Tất cả cung nhân đều sớm rời khỏi Cẩm Tú Cung, không gian bên trong một mảnh lặng ngắt cô tịch.

Trên chiếc giường gấm vóc hoa lệ, tẩm điện uy nghi rộng lớn, chỉ còn lại một mình Triêu Dã nằm lẻ loi.

Không bao lâu sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên, củi khô được sắp xếp vây kín tường viện.

Âm thanh thì thào nhỏ giọng nghị luận.

"Bệ hạ sủng ái Hoàng quý phi nương nương như vậy, không ngờ ngài lại có thể chính tay hạ chiếu chỉ thiêu sống nương nương."

"Triều thần nộp tấu chương tạo áp lực, còn cả kỵ binh Đông Man vây tại biên giới, Tây Sở cũng có dấu hiệu muốn khởi chiến, bệ hạ đâu còn cách nào khác."

"Ngươi nói cũng đúng, giết một Hoàng quý phi, đổi lại cứu sống toàn thiên hạ. Đây chính là lựa chọn tốt nhất."

"Không có Hoàng quý phi này, thì về sau vẫn còn Hoàng quý phi khác. Chỉ cần thiên hạ Liệp Cổ không đổi họ, giang sơn vạn dặm còn đó, có đế vương nào lại đi tiếc một hồng nhan?"

"Các ngươi ở đây lắm lời cái gì? Dám nghị luận chuyện của bệ hạ, muốn rơi đầu phải không?" Thống lĩnh cấm quân từ phía sau bước đến, nghiêm giọng khiển trách.

Các thái giám đang khiêng củi sợ hãi cúi đầu thỉnh tội, vội vàng làm tiếp công việc của mình.

Mồi lửa rơi xuống, sắc đỏ tô điểm đêm đen.

Đây là khởi đầu, hay là kết thúc?

...

Trời lại sáng rồi.

Khi ánh dương lần nữa ló rạng từ phía đông, Cẩm Tú Cung đã từng phồn hoa mỹ lệ, giờ đây chỉ dư lại biển cấm điêu tàn.

Lư Tín cầm trong tay phất trần, chỉ đạo cung nhân di chuyển thi thể không còn nguyên vẹn của nữ tử bên trong, đem đến bãi tha ma vứt bỏ.

Hoàng quý phi sinh thời phong quang vô hạn, nhưng sau khi lạnh lẽo nằm xuống, ngay cả một cỗ quan tài cũng không thể tiến vào.

Thuở xưa đã nói đế vương vô tình, ngàn vạn ân sủng đời này cũng chỉ là một kiếp phù du...

Bình Luận (0)
Comment