Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 387

Bạch xà đang vui vẻ chơi đùa, thì đột nhiên không hiểu thấu bị nhốt vào chuông đồng, là một pháp bảo bắt yêu của Tử Liên.

Sau đó, hắn còn ra lệnh rằng, từ đây về sau nàng không được nói chuyện với tiểu hồ ly nữa.

Nếu không phải con rắn này tiết lộ lung tung, thì hắn cũng không bị Khuynh Diễm trói trên giường.

Bạch xà oan ức vô cùng. Nàng có tiết lộ gì đâu!

Miệng nàng kín như bưng luôn ấy!

Chỉ nói mỗi việc đại sư nuôi rất nhiều hồ ly mà thôi...

Nhưng này cũng đâu phải chuyện gì nghiêm trọng!

Tử Liên đại sư cười đến ôn hòa như vậy, chắc chắn là rất tức giận, phen này không biết nàng bị nhốt một tháng hay nửa năm...

Nhưng trên thực tế, bạch xà chỉ bị nhốt bảy ngày.

Bởi vì Tử Liên nhận được lời mời xuống núi trừ yêu, A Tịnh và Khuynh Diễm đều đi cùng.

Nhạc Yên Đình không còn ai canh giữ, nên hắn thả bạch xà ra, chờ trở về rồi nhốt tiếp.

Bạch xà: "..." Còn phải nhốt tiếp nữa sao?

Tử Liên đại sư thật không có tình người!



Trước cổng Nhạc Yên Đình.

Tử Liên mở rộng hai cánh tay, dịu dàng nói: "Tiểu hồ ly, em đến đây, tôi bế em xuống núi."

"Chân tôi lành lặn, có thể tự đi." Khuynh Diễm cảnh giác nhìn hắn.

Ta thấy mi không phải muốn bế ta, mà là muốn bóp đuôi ta!

Trừ khi ta trở về làm người, nếu không thì mi đừng mơ động vào một sợi lông của ta!

Đáy mắt Tử Liên hơi lóe lên, môi khẽ mỉm cười: "Thật muốn đánh gãy chân em."

Khuynh Diễm: "..." Mẹ kiếp!

Tên phản đồ!

Hay là ta lập tức bẻ gãy chân hắn đi!

[Kí chủ! Cô đừng phát rồ, mau thu móng vuốt lại! Đại nhân vật chỉ nói chứ hắn không có làm!] Hắc Khuyển đau tim gào lên.

Đi xong thế giới này chắc nó mắc bệnh tim luôn quá.

Bình thường một kí chủ đã muốn loạn não rồi, bây giờ có đến hai kí chủ, ai hầu hạ nổi chứ nó hầu không nổi!

Tử Liên cầm một chiếc giỏ đan bằng dây mây, đưa về phía trước: "Em là cửu vĩ hồ, đi ra ngoài như vậy rất dễ thu hút liệp yêu sư. Em nằm vào đây, tôi cõng em sẽ an toàn hơn."

Khuynh Diễm hơi cân nhắc.

Lần trước trên đường đến Nhạc Yên Đình, quả thật cô phải liên tục đánh nhau.

Tuy đám người liệp yêu sư không thắng được cô, nhưng mất thời gian, vô cùng phiền phức.

Nằm vào giỏ, có thể vừa đi vừa ngủ, rất có lợi!

Khuynh Diễm kiểm tra chiếc giỏ một lúc, sau khi xác định Tử Liên không giở trò gì, cô mới chậm rãi đi vào.

Diện tích nằm thoải mái, dây mây đan không quá chặt, đủ khe hở để cô nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

Nhưng người bên ngoài nhìn vào, sẽ chỉ thấy một đám lông trắng mềm mềm, không dễ phát hiện phía trong là hồ ly.

Có thể nhận thấy rằng Tử Liên chuẩn bị vô cùng chu đáo, ngay cả việc cô không muốn để hắn ôm, hắn cũng đã sớm đoán được.

Tử Liên cầm bùa hộ yêu đeo lên cổ Khuynh Diễm.

Lá bùa vàng lúc lắc trên chiếc cổ nhỏ và bộ lông trắng thuần, trông hết sức đáng yêu.

Hắn nhìn nhìn một lúc, ý cười trên môi sâu thêm mấy phần: "Nếu tính tình em cũng có thể ngoan ngoãn như vẻ ngoài của em, thì tôi sẽ càng yêu thích em hơn."

"Nhận thức rõ đi, anh mới là người cần phải ngoan ngoãn." Khuynh Diễm chụp móng vuốt xuống, ngăn lại hướng di chuyển của bàn tay hắn: "Bùa đeo ở trên cổ, không phải đeo ở đuôi."

Đừng có thừa cơ mò tới đuôi ta!

Tiểu gian xảo!

Tử Liên yên lặng suy nghĩ, hay là hắn nên chế tạo một loại bùa mới, chuyên dùng đeo ở đuôi...

Khuynh Diễm nhìn vẻ mặt thâm sâu khó lường của hắn, nhàn nhạt nhắc nhở: "Tốt nhất anh đừng giở trò, bằng không thì phải cùng tôi làm hồ ly đấy!"

Tử Liên: "..."

Trực tiếp cầm một tấm vải mỏng đắp lên miệng giỏ, che đi ánh mắt lưu manh của Khuynh Diễm.

Đừng tưởng hắn không biết cô có ý gì.

Cùng làm hồ ly theo cách nói của cô, chính là cùng giao... khụ, cái kia.

Tóm lại không mang nghĩa tốt đẹp!

Hắn phải sớm tìm thuốc giải Hóa Hồ Hoàn!

Tuyệt đối không để thứ chuyện kinh khủng đó xảy ra!

A Tịnh ôm các vật dụng linh tinh, từ bên trong Nhạc Yên Đình chạy tới, có chút ngạc nhiên hỏi: "Sư phụ, sao lỗ tai của người lại đỏ như vậy?"

Thân thể Tử Liên lập tức cứng đờ.

Ánh mắt vô thức liếc qua giỏ dây mây, trấn tĩnh đeo giỏ lên vai, tự tin bước về phía trước: "Con nhìn lầm rồi, không đỏ."

A Tịnh gãi gãi đầu, cảm thấy kỳ quái đuổi theo: "Nhưng rõ ràng là màu đỏ... Nguy rồi! Nguy rồi! Càng ngày càng đỏ luôn kìa sư phụ!"

Tử Liên dừng lại, quay đầu mỉm cười với tiểu đồ đệ: "Nói thêm một câu nữa, con sẽ bị độc câm."

A Tịnh: "..." Con chỉ quan tâm sư phụ, nhưng sao sư phụ lại hung với con?

Người lớn tuổi rồi, đúng là càng già thì tính cách càng cổ quái!



A Tịnh phụ trách lái xe, di chuyển từ Nhạc Yên Đình vào bên trong thành phố.

Địa điểm trừ yêu là ở một khu chung cư.

Kiến trúc nơi này nhìn như được xây dựng từ rất nhiều năm về trước, tồi tàn cũ kỹ.

Vách tường bám đầy rong rêu dơ bẩn, lớp xi măng đã sớm nứt toác, làm lộ ra cả lõi sắt thép bên trong, cảm giác như bất kỳ lúc nào tòa nhà cũng có thể đổ sập xuống.

Rõ ràng là buổi sáng, nhưng vừa bước vào địa phận chung cư, bầu trời liền tối sầm rõ rệt.

Một luồng không khí âm u xộc tới, khiến người ta ngột ngạt khó chịu.

Khuynh Diễm vốn đang nhắm mắt ngủ, nhưng cũng bị sự u ám này làm cho tỉnh giấc.

Cô ngẩng đầu nhìn xuyên qua khe hở dây mây, phát hiện bên cạnh chung cư là một tòa thị chính đang trong quá trình thi công.

Ánh sáng mặt trời đều bị tòa nhà đó che khuất.

Cũng không biết là vì nguyên nhân thiếu ánh sáng hay là vì thế nào, mà người dân nơi đây đều có vẻ ngoài cạn kiệt sinh khí.

Gương mặt họ nhăn nheo mệt mỏi, dáng đi uể oải còng xuống, như có xiềng xích ngàn cân đè nặng trên vai họ.

Dây treo quần áo móc đầy đồ ẩm ướt, giọt nước xám xịt nhỏ xuống làm bẩn lối đi.

Trong hành lang, kẻ thì cau có quát mắng, kẻ lại khóc lóc van xin, có nhà còn vang lên tiếng đập đổ đánh nhau, hỗn loạn đinh tai nhức óc.

Một thau nước rửa chân đột ngột hất đến, suýt thì tạt ướt người A Tịnh.

Khuynh Diễm che lại chiếc mũi, không phải do mùi nước rửa chân hôi thối, mà là một mùi tanh tưởi kỳ quái, khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Tử Liên lần theo địa chỉ, đi thang bộ lên lầu ba.

Trái ngược với sự ồn ào bên dưới, tầng trên cao im ắng đến kỳ lạ.

Chỉ cần một chiếc kim rơi xuống, cũng có thể phát ra âm thanh...

Cốc cốc cốc.

Tiếng ngón tay gõ lên cửa gỗ, vang vọng khiến người ta vô thức lạnh sống lưng.

A Tịnh nhích một bước, kéo gần khoảng cách giữa mình với Tử Liên.

Bất chợt! Khuynh Diễm nhìn thấy một chiếc bóng vừa vụt qua sau lưng A Tịnh!

Tốc độ quá nhanh, cô không kịp quan sát đó là thứ gì.

Cốc cốc cốc.

Vẫn không có ai đáp lại tiếng gõ cửa của Tử Liên.

A Tịnh run rẩy đứng gần hơn nữa, đầu ngón tay bấu vào vạt áo sư phụ, hắn đột nhiên cảm thấy sau gáy rất lạnh...

Chiếc bóng kia lần nữa lướt qua!

Nhưng trong ba người họ, chỉ có một mình Khuynh Diễm nhìn thấy.

Cô hất lớp vải che trên giỏ dây mây, chui nửa thân thể ra bên ngoài, đôi mắt tràn ngập cảnh giác nhìn về một phương hướng.

A Tịnh: "..." Tại sao... tại sao phương hướng cô nhìn lại là sau lưng hắn?

Hắn đã sợ lắm rồi, cô đừng có chơi hù hắn nha!

Nhưng dáng vẻ Khuynh Diễm rất nghiêm túc, không hề giống đang đùa.

Hai chân A Tịnh run lên, muốn quay đầu nhưng vì quá sợ nên cần cổ cứng ngắc không thể cử động.

Chiếc bóng lúc ẩn lúc hiện di chuyển đến, khoảng cách càng ngày càng gần.

Móng vuốt Khuynh Diễm dần dần lộ ra.

Cốc cốc... Kéttttt ——

Bình Luận (0)
Comment