Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 392

Tử Liên chỉ thoáng kinh nghi, nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục bình tĩnh.

Ngón tay kín đáo kéo đồ vật bên trong vạt áo, cười nói với người phụ nữ: "Ồ, thì ra thí chủ mời bần đạo đến đây không phải để diệt trừ yêu quái, mà là để diệt trừ thí chủ."

"Ha ha, đại sư cũng thật tự tin, ngài nghĩ dựa vào một mình ngài, có thể thoát khỏi... A A A!!" Người phụ nữ đang nói thì đột nhiên đau đớn hét lên.

Bùa trừ tà từ trong tay áo Tử Liên bất thình lình bay ra, bám lên bả vai khiến da thịt bà ta cháy khét.

Không phải loại bén lửa bốc cháy, mà như thịt bị hun nóng nướng chín ở nhiệt độ quá cao, cháy khét sạm đen.

Người phụ nữ muốn gỡ lá bùa xuống, nhưng bàn tay bà ta chỉ vừa chạm vào nó, thịt trên tay cũng bắt đầu thối rữa.

"Khốn kiếp! Mày dám đánh lén tao!" Âm thanh phẫn nộ gầm lên, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi dữ tợn.

Tử Liên từ tốn lắc đầu: "Bần đạo không đánh lén, mà là..."

Lời còn chưa dứt, lá bùa thứ hai đã phóng tới đáp lên giữa trán người phụ nữ.

Tiếng rống giận xen lẫn đau đớn, như muốn ăn tươi nuốt sống Tử Liên!

Nửa câu còn lại của hắn chậm chạp rơi xuống: "Đánh chính diện."

Tấn công ở ngay trước mặt, không thể gọi là đánh lén.

Có trách thì trách chính mình ham nói chuyện, không biết tự phòng thủ đi!

Tử Liên nhàn nhạt nhếch môi, liên tiếp năm lá bùa trong tay áo ném tới: "Được bần đạo dùng bùa gỗ đào đối phó, thí chủ cũng vinh hạnh lắm đấy."

Người phụ nữ sợ hãi trừng to mắt!

Bùa gỗ đào!

Chính là loại giấy bùa được mài từ gỗ cây Đào đực, loại đào cả đời không ra hoa kết quả.

Khắc tinh lớn nhất của yêu ma!

Không ngờ hắn lại dùng thủ đoạn tàn bạo như vậy để đối phó bà ta!

"Kẻ nào nói đạo môn nhân từ? Bọn mày chính là một lũ độc ác!" Người phụ nữ lộn nhào né tránh, giọng nói cay nghiệt phát ra từ trong kẽ răng.

"Bọn mày chính là một lũ độc ác!"

"Bọn mày chính là một lũ độc ác!"

"Bọn mày chính là một lũ độc ác!"

Những cư dân phía sau không biết đã ngẩng đầu từ lúc nào, vang vọng lặp lại lời mắng nhiếc, như cùng thực thi một nghi thức nguyền rủa.

Tử Liên tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: "Thí chủ mời bần đạo đến, chẳng phải là vì muốn triển lãm sự độc ác của bần đạo sao? Tiền đều đã nhận, đương nhiên phải cung cấp dịch vụ thật tốt."

Động tác hắn thủ quyết điều khiển hướng di chuyển của bùa, vây thành vòng tròn từ trên cao chụp xuống đỉnh đầu người phụ nữ!

Một cư dân bay đến đỡ thay bà ta, tiếng rống man rợ thét lên, da đầu cháy sạm đến mơ hồ nhìn thấy xương sọ.

Môi bà ta liên tục nhúc nhích, lầm bầm một loạt từ ngữ không thể nghe hiểu.

"Thi ấn!"

Khi tiếng hô cuối cùng rơi xuống, cũng là lúc cư dân phía sau run rẩy từng hồi.

Xương khớp bọn họ kêu vang như bị bẻ gãy, cơ thể vặn vẹo đầy cổ quái.

Người phụ nữ híp sâu đôi mắt, mong chờ phản ứng phát cuồng của Tử Liên.

Nhưng qua hồi lâu, hắn vẫn thanh cao ngạo khí đứng ở nơi đó, không có bất kỳ biểu hiện mất khống chế nào.

Đồng tử người phụ nữ dần mở to hết cỡ, tiếng rầm rì như cưa sắt ken két chói tai: "Bọn mày đã không ăn cơm! Bọn mày đã không ăn cơm trưa tao nấu!"

"Bọn mày đã không ăn cơm trưa tao nấu!"

"Bọn mày đã không ăn cơm trưa tao nấu!"

"Bọn mày đã không ăn cơm trưa tao nấu!"

Hàng chục cư dân ở phía sau khàn giọng lặp lại, nghe như tiếng ma quỷ căm phẫn lên án.

Cơm trưa được làm từ thịt người biến chất, chỉ cần ăn vào, chờ nhận được hiệu lệnh, liền sẽ hóa thành con rối chịu sai khiến.

Nhưng Tử Liên đã không ăn! Hắn lừa bà ta! Hắn lại dám lừa bà ta!

Người phụ nữ vô cùng tức giận vì bị lừa dối!

Bà ta cuồng nộ giật cánh tay, sợi xích sắt thô to dữ tợn xuất hiện.

Theo động tác kéo mạnh của bà ta, một vật thể chầm chậm lộ diện từ trong bóng tối...

Là A Tịnh!

Cổ hắn bị xích sắt quấn vòng quanh, chịu sự lôi kéo đến da thịt rách nát: "Sư phụ, cứu con với!"

"Nếu mày muốn thằng nhóc này được sống, thì lập tức tiêu hủy tất cả bùa chú! Chỉ cần để bọn tao ăn thịt mày, đồ đệ mày sẽ an toàn rời khỏi!"

Người phụ nữ vừa dứt lời, những cư dân như xác không hồn phía sau liền chảy nước dãi trộn lẫn máu đỏ ngầu, biểu cảm thèm khát muốn lập tức xông lên nhai sống Tử Liên.

Hắn nhíu chặt mày nhìn A Tịnh, yên lặng nghĩ đối sách.

Người phụ nữ đột nhiên giật mạnh xích sắt!

Tiểu đạo sĩ bị siết cổ đến đau đớn, hai tay kéo lấy sợi xích khóc lên: "Sư phụ, cứu con! Con đau! Đau quá sư phụ!"

"Dừng tay!" Tử Liên vội vàng ngăn cản: "A Tịnh chỉ là một đứa trẻ, thí chủ có việc thì cứ đến tìm bần đạo!"

"Bây giờ mới biết hoảng hốt sao?" Người phụ nữ cười khẩy đắc ý, quát lớn ra lệnh: "Lập tức tiêu hủy toàn bộ bùa chú của mày!"

Tử Liên giống như lo lắng ngồi xuống, đem bùa trong tay áo thả trên mặt đất.

Sau đó khởi động hỏa phù, chuẩn bị thiêu trụi tất cả.

Ngay khi người phụ nữ đắc ý nắm chắc phần thắng, thì một viên chuỗi hạt trên tay Tử Liên đột ngột bắn vào giữa miệng bà ta!

Máu tươi xộc lên trong cổ họng, động tác tấn công quá ngoài dự kiến, nhanh đến nỗi bà ta không kịp né tránh.

Người phụ nữ phẫn nộ giật xích sắt trên tay: "Là mày ép tao! Dù có chết tao cũng phải đem đồ đệ mày bồi táng!"

Cổ A Tịnh bị xích sắt kéo đến đứt lìa, nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến người phụ nữ bàng hoàng không thể tin.

Thân thể tiểu đạo sĩ hóa tro bụi, một hình nộm bằng gỗ lộc cộc rơi xuống.

Thì ra đây vốn không phải A Tịnh, mà chỉ là đồ vật che mắt của Tử Liên.

A Tịnh thật sự đã di chuyển sang thành phố bên cạnh.

Ngay từ đầu, Tử Liên đã nghi ngờ bà ta, nhưng hắn luôn diễn kịch phối hợp, thậm chí còn cung cấp một con rối để bà ta ảo tưởng rằng mình có lợi thế uy hiếp hắn.

Kẻ dối trá!

Tên đại sư này là một kẻ dối trá!

"Bồi táng? Thí chủ xứng sao?" Tử Liên cười lên, nghe như âm thanh chuông đền thờ buổi sáng, khiến lòng người thanh thản bình yên... nhưng lại là tiếng vang ám ảnh đối với ma quỷ!

Cảm giác cổ họng như có sâu bọ động đậy, tay chân hoàn toàn không thể nhúc nhích, người phụ nữ đau đớn rú lên!

Giống như tiếng còi mở màn cuộc đua, những cư dân đang ăn thi thể đồng loạt ngẩng đầu, đôi mắt bọn họ chỉ còn lại một màu trắng dã, thân thể như tên bắn ra khỏi cung, bệnh hoạn lao về phía Tử Liên.

Bùa vàng dưới đất bay lên uốn lượn quanh đạo bào tím, chiếc bút lông xoay chuyển trên đầu ngón tay.

Nét mực kết thành vòng tròn vàng sáng, tạo một kết giới vô hình bảo vệ Tử Liên.

Chỉ trong chớp nhoáng, hắn đã vượt qua đám cư dân phát cuồng, áp sát đến trước mặt người phụ nữ.

Ngón tay dứt khoát xé rách kéo xuống, một mảnh đá vỡ nhuốm đầy tử khí bị giật ra khỏi da đầu bà ta.

Không khí tạt tới luồng sóng dữ, thân thể Tử Liên bị lực đẩy khủng khiếp đánh văng về phía sau.

Cổ họng hắn chợt cuộn trào, khóe môi rỉ xuống tia máu...

Từ giữa đống thi thể, thò ra một bàn tay lông lá gớm ghiếc.

Yêu khí dày đặc kéo đến trải khắp thiên địa, một thứ đồ vật mang hình thể con người, nhưng đầu lại là giống lang sói hung tợn, chậm chạp nện từng bước chân giẫm xuống núi thi thể.

"Tử Liên à Tử Liên, mày luôn tự cho mình là thông minh, nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn rơi vào bẫy của tao sao?"

Yêu sói khàn giọng cười nhạo, đột nhiên nghiến răng quát lên: "Ngày hôm nay, mày nhất định phải chết tại đây! Tao sẽ đem máu thịt mày hiến tế cho vong linh yêu tộc đã khuất!"

Tử Liên cụp mắt nhìn cánh tay mình, một mảng đen sẫm, khí đục vờn quanh.

Hắn trúng độc.

Chất độc được tẩm vào mảnh đá vỡ dưới da đầu người phụ nữ, hắn đã sơ suất chạm vào.

Độc tố đang không ngừng lan rộng từ cổ tay lên cánh tay hắn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ không đủ sức đối đầu con đại yêu kia...

Tử Liên thủ quyết linh khí thành lưỡi kiếm, cách duy nhất để thắng chính là chặt đứt cánh tay này!

Bất chợt, gió lốc nổi lên, cổ tay hắn bị ai đó giữ lại ngăn cản.

Tử Liên cảnh giác ngẩng đầu, hình ảnh rơi vào mắt là một thiếu nữ có vẻ ngoài xa lạ.

Dung mạo cô mị hoặc yêu dị, cả người toát ra nét quyến rũ trời sinh của hồ ly.

Đồng tử màu hổ phách như điêu khắc từ đá quý, nhưng đáy mắt tĩnh lặng trầm lắng, khiến nét quyến rũ bị thay bằng sắc thái hờ hững bất cần.

Khóe môi cô hơi nhếch lên, giọng nói nhàn nhạt quen thuộc ra lệnh: "Thân thể anh thuộc về tôi, không cho phép anh làm tổn thương chính mình."

"Tiểu... hồ ly?" Tử Liên biểu cảm như bị sét đánh.

Tại sao lại biến thành thế này?

Lông trắng mềm mại của em đâu hết rồi?

Không được! Mau trả tiểu hồ ly phiên bản cũ lại cho tôi!

Bình Luận (0)
Comment