Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 400

Khuynh Diễm: "! ! !"

Tiểu ăn vạ cắn lưỡi tự tử!

Chỉ vì ta ôm hắn sao?

Mùi trên thân thể ta thật sự khó ngửi đến mức làm hắn muốn chết cho xong sao?

Cảm thấy bị xúc phạm trầm trọng!

Tử Liên đột ngột bị đẩy mạnh đến va vào cửa, vai trái đập 'cốp' một tiếng đau nhói.

Hắn ngẩng đầu nhìn Khuynh Diễm, ánh mắt hiện lên cảm xúc bàng hoàng không thể tin.

Thì ra cô lừa ôm hắn, là để đánh lén hắn!

Khuynh Diễm: "..." Không phải, hãy nghe ta giải thích!

Là vì ta thấy hắn cắn lưỡi tự tử, nên ta mới buông hắn ra!

Nhưng lỡ tay dùng lực hơi mạnh, làm hắn té đập vào cửa!

Chứ ta không hề đánh tiểu ăn vạ!

Trong đầu Khuynh Diễm đã nấu được nồi lẩu thập cẩm đủ gia vị, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng thờ ơ hờ hững, làm như tùy ý hỏi: "Muốn sờ sờ lông không?"

Quả nhiên, ánh mắt Tử Liên đang từ oán trách liền chuyển thành ngôi sao nhỏ lấp lánh.

Nhưng lần này hắn thu liễm rất nhanh, gương mặt thanh cao lãnh đạm lắc đầu: "Không muốn."

Sờ sờ lông liền phải ngủ, hắn không ngủ!

Là người tu hành, tâm đạo phải vững, tuyệt đối không bán thân!

Nụ cười Khuynh Diễm trở nên cứng ngắc. Ta thật sự có mùi không ổn, nên hắn mới từ chối ta sao?

Ta sạch sẽ như thế này, khứu giác tiểu ăn vạ bị hỏng rồi!

Khuynh Diễm đột nhiên biến thành hồ ly, nhảy vào lòng Tử Liên.

Vị đại sư vừa nãy lạnh lùng nói không muốn, bây giờ lại dang rộng hai tay ra ôm cô.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Lông mềm mềm ở ngay trước mắt, Tử Liên có định lực cao bằng trời cũng không thoát nổi.

Gương mặt khống chế biểu cảm, nhưng hành động lại bán đứng chính mình, ngón tay bắt đầu cử động luồn vào lớp lông trắng.

"Không phải anh nói tôi có mùi khó ngửi à?" Khuynh Diễm híp mắt hỏi.

"Em không khó ngửi, đều là do mùi của yêu quái khác bám lên em." Tử Liên căng cơ mặt, cố kiểm soát mình không được thể hiện sự thỏa mãn trước lông mềm mềm.

Khuynh Diễm nhíu mày. Mùi yêu quái khác?

Chẳng lẽ là lúc nãy cô ôm Tam Hoa, nên bị lẫn yêu khí?

Nhưng Tam Hoa không hề hôi, cả người trắng trẻo sạch sẽ mà nhỉ?

"Em bị ám mùi hôi rồi, hay là..." Đáy mắt Tử Liên lóe lên tia sáng: "Tôi tắm giúp em nha!"

Khuynh Diễm lập tức gật đầu: "Được thôi, chúng ta cùng tắm." Tiểu ăn vạ tự động dâng hiến, rất tốt nha!

Tử Liên: "..." Không, ý hắn không phải như vậy!

Hắn là muốn tắm cho thú cưng nhỏ, chứ không muốn cởi đạo bào tắm cùng cô. Hai loại chuyện này mang ý nghĩa rất khác nhau!

Khuynh Diễm cười nhạt biểu thị, anh không cởi đạo bào thì còn khuya tôi mới cho anh tắm giúp.

Kết quả cuối cùng: đường ai nấy đi, lối ai nấy rẽ, thân ai nấy tắm.



Tử Liên rầu rĩ nằm trên giường, nghiêm túc suy nghĩ xem rốt cuộc mình bị vấn đề gì.

Trước giờ chỉ có hắn làm khó người khác, chứ không có chuyện người khác làm khó hắn. Vậy mà mỗi lần ở cùng Khuynh Diễm, trí thông minh của hắn đều lặn mất tăm.

Hơn nữa triệu chứng còn ngày càng nghiêm trọng, đặc biệt là từ sau khi cô biến thành người, hắn đều vô thức nghe lời cô.

Hạn định một tháng đã qua, hắn lại không hề hóa thành hồ ly, chứng tỏ Hóa Hồ Hoàn gì đó đều là cô bịa chuyện lừa hắn!

Tuy hơi tức giận vì bị lừa, nhưng đây lại là kết quả tốt.

Không có Hóa Hồ Hoàn đe dọa nữa, hắn liền có thể phản công!

Trước tiên, trộm mảnh đá chứa yêu lực mà hôm trước cô nhặt được. Mất nó rồi, cô liền không thể biến thành con người.

Sau đó, giăng bùa chú nhốt cô lại, để cô cả đời đều làm sủng vật nhỏ của hắn.

Đúng, đây mới là chuyện hắn nên làm!

Tử Liên cảm thấy ngay cả ông trời cũng giúp hắn, bởi vì sáng hôm sau, Khuynh Diễm đột nhiên đề nghị giao dịch.

Mỗi tối, cô sẽ biến thành tiểu hồ ly cho hắn sờ sờ lông, đổi lại hắn phải ôm cô ngủ.

Nhấn mạnh, cô sẽ đi ngủ trong hình dạng hồ ly, không phải hình người.

Điều kiện ưu ái Tử Liên như vậy, kẻ ngốc cũng biết Khuynh Diễm có âm mưu. Nhưng vì kế hoạch phản công của mình, Tử Liên vẫn chấp nhận giao dịch.

Chỉ cần tốc độ hành động của hắn đủ nhanh, thì hắn sẽ thắng!

Vậy là đêm nào Tử Liên cũng đợi Khuynh Diễm ngủ say, liền bắt đầu lục lọi tìm kiếm mảnh đá.

Nhưng dù hắn tìm cẩn thận thế nào, thậm chí hắn đã bới tung phòng cô lên, cũng đều không có tung tích!

Tử Liên mệt mỏi vò vò tóc. Rốt cuộc cô giấu ở đâu chứ?

Hắc Khuyển: [...] Kí chủ giấu trong không gian tùy thân, đại nhân vật không thể tìm được đâu. Nó thật sự muốn nhảy ra khuyên, ngài đã sớm thua rồi, đừng giãy giụa nữa.

Tử Liên nỗ lực phản công, buổi sáng đi làm đại sư kiếm tiền, buổi tối mất ngủ lục lọi đồ đạc của Khuynh Diễm.

Kéo dài suốt hai tháng mười ngày, cuối cùng hắn đã kiệt sức, chìm vào giấc ngủ say...

Sáng sớm tỉnh lại, phát hiện nằm bên cạnh mình không phải tiểu hồ ly mềm mềm manh manh, mà là một cô gái dung nhan yêu nghiệt!

! ! !

Tử Liên sợ đến lăn từ trên giường xuống đất!

Nhớ lúc đó, Khuynh Diễm đã mỉm cười nhìn hắn, nói: "Tôi chỉ hứa sẽ đi ngủ trong hình dạng hồ ly, nhưng lại không hứa sẽ thức dậy trong hình dạng hồ ly."

Nghĩa là ta có thể thức dậy trong hình người.

Ta rất giữ chữ tín, không hề làm trái ước định nhé!

Tử Liên: "..." Giờ hắn đã tin vào đạo lý nhân quả tuần hoàn.

Ông trời gửi cô đến, là để hắn trả nghiệp lừa đảo nhiều năm qua.

Dù biết mình bị đặt bẫy, thì mỗi tối khi nhìn thấy Khuynh Diễm ở hình dạng hồ ly, Tử Liên đều không thể khống chế trước lông mềm mềm mà leo lên giường.

Kết quả là sáng nào cũng ầm ĩ gà bay chó chạy!



Hôm nay Tử Liên mở mắt, lại lần nữa nhìn thấy mình đang ôm một thiếu nữ, nhưng hắn rất bình tĩnh.

Tập nhiều thành quen, giờ hắn đã không còn sợ đến lăn xuống đất như những ngày đầu nữa.

Tử Liên chậm rãi buông Khuynh Diễm ra, đi về sảnh chính tụng niệm tĩnh tâm chú, nhắc mình quên đi hồng trần.

Tụng niệm không bao lâu, thì vị hồ ly chuyên lừa đảo lại đến quấy phá.

Tử Liên không buồn mở mắt, chỉ thờ ơ nói: "Bần đạo là người tu hành, không thích hợp đứng gần thí chủ."

Hắn chỉ tiếp xúc với tiểu hồ ly, từ chối thân cận con gái.

"Buổi tối anh ngủ cùng tôi, sao không thấy anh nói tu hành? Thế nào? Trên giường nồng nhiệt, xuống giường liền trở mặt vô tình?" Khuynh Diễm nghiêng đầu cười nhạt.

Tối nào cũng tôi tôi em em, sáng ra liền bần đạo thí chủ.

Tra nam!

Tử Liên: "..." Câu sau cùng cô vừa nói với hắn, chính là lời thoại trên bộ phim truyền hình tối qua hắn xem cùng cô.

Tử Liên không nhịn được phun ra: "Đừng nói theo kiểu khiến người khác hiểu lầm, giữa chúng ta vốn chẳng có quan hệ gì."

Đáy mắt Khuynh Diễm sáng lên.

Cô vừa đọc thoại nam chính, tiểu ăn vạ liền đọc thoại nữ chính đáp trả!

Phấn khích nha!

Tử Liên: "..." Có trời mới biết đầu hắn hỏng chỗ nào.

Bây giờ hắn rút lại câu vừa nói còn kịp không?

Khuynh Diễm nhấc chân bước tới, Tử Liên lập tức đứng lên vội vàng lùi lại.

Cô chắc chắn muốn đè hắn xuống hôn!

Đừng hỏi tại sao hắn biết, bởi vì đó là kịch bản!

Đáy lòng Tử Liên không nhịn được khẩn trương, tim đập như tiếng trống trận trên chiến trường.

Bạch xà vừa từ bên ngoài dung dăng dung dẻ chạy vào: "..."

Hình như nàng vừa nhìn thấy một cảnh tượng không nên nhìn thấy.

Tử Liên đại sư ngồi trên ghế, cả người bị ép sát dựa vào mặt ghế phía sau.

Hồ ly tỷ tỷ một tay nắm lấy chiếc cằm tinh tế của Tử Liên đại sư, một tay lại nắm lấy cổ tay ngài, gương mặt còn dừng trước đôi môi ngài.

Đây là... hiện trường cưỡng ép giao phối!

Hồ ly tỷ tỷ thật cuồng bá khốc soái!!

Tử Liên vốn đang cầm kịch bản nữ chính nhỏ bé bối rối trước mặt Khuynh Diễm, nhưng vừa nhìn thấy bạch xà tiến vào, hắn liền thay đổi sắc mặt chỉ trong một giây.

Ánh mắt lạnh căm như chuẩn bị nấu rắn bảy món!

Bạch xà: "..." Run rẩy run rẩy.

Tử Liên đại sư bị hồ ly tỷ tỷ cưỡng ép, mà nàng còn vô tình bắt gặp, chắc chắn ngài ấy sẽ giết nàng diệt khẩu!

Bạch xà oa lên một tiếng liền bỏ chạy!

Đừng giết nàng, nàng còn chưa tìm thấy chân ái đời mình, nàng không thể chết như vậy được!

Bình Luận (0)
Comment