Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 416

Hắc Khuyển đã lo lắng quá xa, Khuynh Diễm căn bản sẽ không đánh Tử Liên.

Cô chỉ yên lặng nhìn đến khi thân ảnh hắn biến mất ở ngã rẽ, sau đó cô liền quay lưng đi về hướng ngược lại.

Từ đầu đến cuối, hoàn toàn không có biểu hiện mất khống chế nào.

Nhưng chuyện này không làm Hắc Khuyển thở phào, mà nó còn càng thêm lo lắng. Khi một cô gái bị người yêu đá, nếu cô ấy không đau khổ suy sụp, thì chắc chắn là cô ấy... đang lên kế hoạch báo thù!

Đừng hỏi tại sao nó biết, bởi vì phim truyền hình đều chiếu như vậy!

Mà với tính cách của kí chủ, hành động báo thù chắc chắn ác liệt vạn phần!

Không được! Nó phải đến cứu giá!!

[Kí chủ, cô biết mà, đại nhân vật không phải loại người...]

"Câm miệng."

Giọng nói Khuynh Diễm đều đều không sắc độ, chẳng hề lớn tiếng dọa nạt, nhưng Hắc Khuyển lại sợ đến cụp đuôi bụm kín mõm.

Xin lỗi đại nhân vật, ca này quá nghiêm trọng, nó cứu giá không nổi.



Khuynh Diễm đứng trong bóng đêm, ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm cổng vào khu nghĩa địa.

Hắc Khuyển run bần bật. Kí chủ đến đây làm gì?

Chẳng lẽ là... chuẩn bị mộ phần cho đại nhân vật sao?

Đừng mà! Tình yêu phải xuất phát từ song phương tự nguyện, hành vi "ăn không được xử đem chôn" này không phù hợp với giá trị làm người của xã hội chủ nghĩa đâu!

Khuynh Diễm nhấc chân đạp lên vách tường, mượn đà bật nhảy qua hàng rào, rơi vào bên trong địa phận nghĩa trang.

Chỉ cách nhau một tấm kẽm sắt làm ranh giới, nhưng nhiệt độ lại thay đổi vô cùng rõ rệt. Có lẽ vì khí âm từ thi cốt người chết, cùng sự lạnh lẽo của bia đá, nên khiến người ta bất giác cảm thấy rùng mình.

Đặc biệt là thời điểm càng về khuya, sự tĩnh mịch trong nghĩa địa càng thêm cổ quái.

Những tấm ảnh chân dung trên bia mộ chỉ có hai màu đen trắng, đôi mắt mở to cứ như đang dõi theo từng bước chân của Khuynh Diễm.

Cô vẫn đang thẳng tắp hướng đến khu vực âm u sâu tận cùng, dáng vẻ hờ hững bất cần, không quan tâm bất cứ thứ gì.

Vụt!

Bóng đêm hắc ám tối tăm, đột nhiên xuất hiện ánh sáng.

Những ngọn lửa màu xanh dập dềnh trôi nổi giữa không trung.

Đây chính là lửa ma trơi, giải thích theo hiện tượng khoa học, thì chúng được hình thành từ sự phân hủy của xương cốt và thi thể sinh vật chết.

Ở nghĩa địa nhìn thấy lửa ma trơi, đó là chuyện bình thường.

Nhưng nhìn thấy gần cả ngàn ngọn lửa ma trơi nhảy múa, cùng xác chết đội mồ sống dậy, thì tuyệt đối không hề bình thường!!

Tiếng lạch cạch vang lên từ trong mọi ngóc ngách, những bàn tay xương xẩu thò ra từ dưới các nấm mồ.

Nghĩa địa này chính là ổ luyện tử thi!

Mà số lượng tử thi ở đây còn nhiều gấp khủng khiếp so với tòa thị chính!

Từng cỗ thi thể lần lượt mở nắp quan tài bật dậy, có kẻ chỉ còn lại xương khô, có kẻ vẫn lưu máu thịt, nhưng kinh hãi nhất chính là loại đang thối rữa chưa hết, máu thịt trộn lẫn xương trắng.

Hắc Khuyển chỉ cảm thấy buồn nôn.

Rốt cuộc kí chủ bị kích thích gì mà lại chạy vào đây vậy?

Không nỡ đánh đại nhân vật, nên đi hành xác người chết trút giận sao?

Quả nhiên, phụ nữ là giống loài bạo lực đáng sợ!

Những bộ xương trắng nhào đến với tốc độ nhanh chớp nhoáng, tiếng không khí vun vút lao đi liên hồi.

Chỉ nghe tiếng "răng rắc" không ngừng vang lên, xương bị bẻ gãy văng ra tứ phía.

Khuynh Diễm hướng vào phần sâu trong nghĩa địa, âm cười cổ quái không rõ đang trò chuyện cùng ai: "Ngươi càng giãy giụa, chỉ khiến kết cục của ngươi càng thảm hại."

Trong đêm tối nổi bật hai màu hồng lục, lửa ma trơi sắc xanh chập chờn đang bị lửa đỏ từng ngụm cắn nuốt.

"Dù ngươi có chui rúc trong thân thể thiên đạo chi tử*..." Khuynh Diễm chớp mắt liền hóa thành hồ ly, thân hình nhỏ nhắn nhảy xuyên qua khe hở giữa các thi thể, lao thẳng về phía trước: "Thì ngươi cũng không qua nổi mắt ta!"

(*)Thiên đạo chi tử: con cưng thiên đạo, ở đây chỉ nhân vật chính của thế giới.

Chiếc bóng trắng vút lên, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tiểu hồ ly đã vọt đến khu vực tối tăm nhất nghĩa địa.

Vù!

Lớp khói màu lục lóe sáng đâm thẳng vào nền trời.

Nó vội vàng bỏ trốn, ném lại một cô gái gương mặt trắng bệch chắn đường Khuynh Diễm...

Là Mạn Điệp!

Hắc Khuyển kinh ngạc đập bàn. Chuyện quái gì vậy?

Chủ nhân đã nói Nhiệm Vụ Giả thế giới này hơi đặc biệt, nhưng chẳng lẽ lại đặc biệt đến mức cướp được thân thể nữ chính??

Ngay cả vận khí con cưng thiên đạo mà cũng đoạt được, này mà Nhiệm Vụ Giả gì nữa, sao không lên trời làm thần tiên luôn đi!



Mạn Điệp đau đầu tỉnh dậy, thân thể nhức mỏi như vừa bị người ta tra tấn.

Cô chống tay nhìn quanh, ánh mắt lập tức hiện lên cảnh giác.

Căn phòng trống trải không có nhiều vật dụng, ở sô pha đối diện cô là một con mèo nhỏ đang nằm sưởi nắng.

Khi cô vừa nhìn đến nó, mèo nhỏ liền reo lên: "A! Chị gái này tỉnh rồi! Mình phải đi gọi chị hồ ly thôi!"

Dứt lời, nó liền thoắt cái chạy ra ngoài.

Mạn Điệp sững sờ khựng lại. Con mèo kia biết nói, chứng tỏ nó là yêu!

Nhưng tại sao cô không cảm nhận được yêu khí?

Mạn Điệp vội kiểm tra thân thể mình, sau đó liền kinh hãi phát hiện... Linh lực của cô đã hoàn toàn biến mất!

Cửa phòng lần nữa mở ra, giọng nói mèo nhỏ ủy khuất thút thít: "Chị hồ ly, tại sao chị lại không bế em nữa nha? Hay là chị xoa xoa đầu em đi, Tam Hoa thích được xoa đầu."

Âm thanh thiếu nữ nhàn nhạt nói: "Ngươi giơ chân lên tự xoa đầu mình cho nhanh."

Tam Hoa: "..." Chị hồ ly thay lòng rồi!

Chị không còn là chị hồ ly chỉ yêu thương một mình em nữa!

Chị nói đi, là đứa tiểu tam nào đã câu dẫn chị?

Mèo nhỏ bị phụ tình, sẽ hắc hóa đó chị biết không?

Tam Hoa tủi thân cào cào móng vuốt.

Mạn Điệp bên này dường như vẫn chưa theo kịp những gì đang diễn ra, qua một lúc lâu sau, cô mới bàng hoàng phát hiện.

Mình bị lừa!

"Khuynh Diễm, cô lừa tôi! Thì ra cô không phải con người, cô là yêu quái!"

Theo lời của con mèo kia, cô chính là hồ yêu! Giống loài gian xảo độc ác nhất!

"Rốt cuộc cô đã làm gì với linh lực tôi? Cô bắt tôi đến đây có mục đích gì?" Mạn Điệp đầy vẻ phòng bị hỏi.

Khuynh Diễm đi đến ngồi xuống vị trí đối diện, chậm rãi đưa ngón tay lên đếm: "Thứ nhất, tôi không lừa cô. Thứ hai, tôi không có hứng thú với linh lực cô. Thứ ba, không phải tôi bắt cô."

Mạn Điệp chỉ tập trung vào điều thứ nhất, tức giận nói: "Cô vốn không phải con người, cô là hồ yêu! Lâu nay cô đều lừa tôi, vậy mà giờ cô còn không chịu thừa nhận sao?"

Khuynh Diễm đứng đắn: "Tôi chưa từng phủ nhận việc mình là yêu, cũng như chưa từng khẳng định bản thân là người. Sao lại biến thành tôi lừa cô rồi?"

Mạn Điệp nghe loại lý lẽ này, càng thêm tức giận: "Nhưng lúc tôi nói cô là con người, cô đâu có bác bỏ!" Đây rõ ràng là lừa dối!

Khuynh Diễm nghiêm túc lắc đầu: "Thế thì không gọi là lừa dối, mà chỉ là che giấu sự thật."

Mạn Điệp: "..." Hai cái này có gì khác nhau?

Khuynh Diễm phân biệt rõ ràng: "Tôi không hề nói ra câu nào dối trá với cô, tôi chỉ không sửa lời nhận định sai của cô về tôi."

"Còn cô, là chính miệng nói dối tôi. Chuyện về đá lục sắc và gương Thiên Nhãn, cô tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không..."

Khuynh Diễm hơi dừng lại, không rõ ý vị mỉm cười: "Đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc nha."

Mạn Điệp sợ hãi rụt người lại: "Tôi... Tôi không việc gì phải giải thích với cô!"

"Vậy sao?" Khuynh Diễm chậm rãi đứng lên, xắn tay áo gọi: "Tam Hoa."

"Có em!"

Mèo nhỏ nhanh nhẹn xòe ra móng vuốt, nhếch mép bước đến.

Hai chiếc bóng đen một người một mèo hắt lên vách tường, trông to lớn đáng sợ như yêu quái chuẩn bị ăn thịt người.

Mạn Điệp không có linh lực, yếu đuối nép vào góc giường: "Các cô đừng hòng tra được bí mật, tôi sẽ không bao giờ... A A A!! Khuynh Diễm, buông tôi ra! Cô là đồ biến thái!"

Bình Luận (0)
Comment