Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 489

"Giam giữ hồn phách?" Di Lão không còn dáng vẻ đùa giỡn nữa, hai đầu chân mày của ông nhíu lại, nghiêm túc hỏi: "Ngươi đã tìm hiểu được gì về tổ chức đó?"

Khuynh Diễm tổng kết khái quát: "Vẫn chưa rõ mục đích của chúng, chỉ biết chúng tạo thế giới ảo, đưa các linh hồn vào nhập vai nhân vật. Nhưng đám hồn phách kia đều bị xóa trí nhớ, nên họ xem đó như cuộc đời thực của mình."

Ngoại trừ Tịch Dạ và các Nhiệm Vụ Giả là linh hồn của người sống, thì tất cả những đối tượng còn lại ở thế giới ảo đều đã chết.

Thời gian này số lượng ma quỷ đến Bách Linh Giới sụt giảm, có lẽ là đang trên đường tới đây thì bị tổ chức kia bắt giữ.

Quỷ nơi này đều bị thiên đạo bỏ phế, miễn là không đem chúng đi náo loạn thế giới thực, thì dù bắt cóc hay hành hạ chúng tàn nhẫn cỡ nào, cũng đều không lo bị trời phạt.

Di Lão híp mắt, quanh thân xuất hiện khí tức âm u: "Người biết lợi dụng kẽ hở của Bách Linh để làm càn, chắc chắn không đơn giản. Nha đầu, ngươi phải cẩn thận."

Khuynh Diễm gõ ngón tay lên mặt bàn, khóe môi nhợt nhạt giễu cợt: "Đâu chỉ là lợi dụng kẽ hở làm càn, chúng còn thả cả ác quỷ Cửu U Huyệt đến đối phó ta."

Di Lão liếc nhìn cô, con ngươi tinh tường dao động bóng tối: "Lẽ nào… có nội gián?"

Kẻ đủ khả năng thả ác quỷ Cửu U Huyệt, chắc chắn phải ở tại Bách Linh, mà còn là một kẻ có chức vị không thấp.

"Ta không nghĩ ba đứa nhóc quỷ quân kia sẽ phản bội ngươi, nhưng để tránh hậu họa, ngươi nên thử thăm dò chúng." Di Lão suy tư đề nghị.

"Ta biết." Khuynh Diễm hơi dừng lại, vài giây sau cô mới chậm rãi nói: "Ta sẽ quay lại thế giới ảo điều tra thêm."

"Ngươi còn quay lại đó? Nếu đám nhóc quỷ quân thật sự là nội gián, hồn phách ngươi rời đi vào thời điểm này, sẽ khiến thân thể ngươi gặp nguy hiểm!"

Khuynh Diễm chẳng mấy bận tâm: "Cùng lắm thì đổi một cỗ thân thể khác thôi, dù sao ta cũng đâu dễ chết."

"Nha đầu, ngươi..." Ánh mắt Di Lão hiện lên nghi ngờ: "Bên trong thế giới ảo có thứ gì quan trọng với ngươi sao?"

Nếu chỉ vì tin tức, giao cho kẻ khác đi thay là được, đâu nhất thiết phải đích thân cô đi.

Hơn nữa, thời điểm nội bộ nghi ngờ có gián điệp, ở lại truy xét mới là cách tốt nhất.

Vì lý do gì lại cố chấp đi vào lúc này?

"Có nội gián, nên ta mới phải đi." Khuynh Diễm trấn tĩnh giải thích: "Ta vắng mặt, kẻ phản bội càng sớm lộ diện, ông giúp ta để ý một chút."

Di Lão híp mắt dò xét: "Nha đầu, ngươi không giấu ta chuyện gì chứ?"

"Ta có thể giấu chuyện gì? Ông bớt xem kịch bổ não đi." Khuynh Diễm úp ngược tách trà lên bàn, phủi tay đứng dậy: "Ta đi thăm dò bọn hắn đây, tạm biệt."

Di Lão nhíu chặt hàng lông mày, âm thanh già nua chậm chạp vọng theo: "Nha đầu, ta không xen vào chuyện riêng của ngươi, nhưng ngươi phải ghi nhớ, đừng động tới ái tình, ngươi cũng biết rõ hậu quả."

"Đại Vương không chết được, lão già bớt lắm lời đi." Khuynh Diễm nhạt giọng cười đùa, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, ngoại bào huyết sắc lẩn khuất vào bóng tối, trông như màn đêm mù mịt của Bách Linh vừa nuốt trọn thân thể cô.

Di Lão nhìn tách trà úp ngược trên bàn, đáy mắt sâu thẳm cất giấu suy nghĩ…



Những linh hồn đứng bên bờ sông, đôi mắt họ trống rỗng không tiêu cự, gương mặt nhợt nhạt chẳng tồn tại cảm xúc.



Họ mặc một bộ y phục trắng, hai chân lơ lửng giữa không trung.

Chiếc thuyền độc mộc không người lái chậm chạp trôi đến, từng linh hồn lần lượt bước lên.

Mỗi hồn một con thuyền, chỉ có riêng mình đơn lẻ.

Như cách mà con người đến và rời đi khỏi thế giới này, dù có vấn vương bao nhiêu hồi ức, luyến tiếc bao nhiêu chấp niệm, thì khi ra đi đều là hai bàn tay trắng, cô độc quấn thân.

Nghe nói, dòng sông này dẫn tới bờ Vong Xuyên của địa phủ, đặt chân lên thuyền chính là con đường duy nhất thoát khỏi Bách Linh tù tội.

Nhưng chỉ có thanh hồn mới được phép đi đến Vong Xuyên. Còn phần lớn những hồn phách khác đều là ngày qua ngày vất vưởng tại Bách Linh, để rồi cuối cùng tan biến chẳng còn dấu vết.

Bởi đâu phải ai cũng buông bỏ được chấp niệm, đâu phải ai cũng ngộ đạo để hóa thanh hồn.

Bách Linh Giới chính là một nhà tù chết chóc tiêu vong.

Khuynh Diễm ngồi trong đình viện cạnh bến thuyền, ánh mắt tĩnh lặng nhìn theo bóng những linh hồn đang mất hút ở xa xa.

Tay cô nâng chiếc tách men sứ chứa chất lỏng lạnh lẽo, đã rất lâu rồi cô mới lại uống một thứ chẳng có hơi ấm thế này.

Trước đây không thấy có vấn đề gì, nhưng từ khi Tịch Dạ xuất hiện, hắn đã khiến cô hình thành thói quen uống sữa nóng.

Bây giờ dùng lại đồ nguội lạnh, liền cảm thấy không quen.

Tiểu ăn vạ thật giỏi dụ dỗ người khác…

"Chủ nhân, cô đã về." Âm thanh cắt ngang suy nghĩ của Khuynh Diễm.

Chiếc bóng đen vút lên từ phía xa, tốc độ chớp nhoáng dừng trước mặt cô.

Thiếu niên trẻ tuổi có vẻ như chỉ mới mười lăm, nhưng khuôn mặt hắn không hề tỏa ra cảm giác nhiệt huyết của thanh xuân, mà biểu cảm cứng ngắc cương nghị y hệt ông cụ non khó tính.

Hắn mặc chiến phục cổ đại đen huyền, trên tay cầm một cây thương cũng là màu đen sẫm. Lưỡi thương sắc bén lóe sáng, phản chiếu sắc đỏ hoa U Mặc mọc xung quanh đình viện.

"Tôi rất vui khi chủ nhân trở về."

Câu nói tỏ ý chào đón, nhưng giọng hắn lại lạnh căm căm rét buốt, khiến người ta có cảm giác không phải hắn mong cô trở về, mà là hắn đang trù ẻo cô đừng về nữa thì hơn.

Khuynh Diễm ngước mắt nhìn hắn, nhạt giọng gọi: "Huyền Hỏa này..."

Thiếu niên nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén chờ nhận lệnh.

"Cậu có thể đừng trưng biểu cảm đáng sợ đó hù dọa tôi không?"

Mặt như ai ăn hết của nhà mi vậy.

Cả người còn đằng đằng sát khí.



Lão già nói đúng, sáng sớm mà gặp phải mi, thì xem như hôm đó làm ăn thất bát!

Thiếu niên tức khắc kéo căng khuôn mặt nhỏ, hàn khí vùn vụt bắn ra tứ phía, nghiêm túc hỏi: "Như vậy đã đỡ đáng sợ hơn chưa?"

"… Đổi về biểu cảm lúc nãy đi." Khuynh Diễm xua tay bỏ cuộc. Cái gì ta cũng có thể đào tạo, chỉ có mặt mi là ta đào tạo không nổi.

"Lần này chủ nhân có rời đi nữa không?" Huyền Hỏa hỏi.

Khuynh Diễm không trả lời, mà chỉ nhắc nhở hắn: "Đừng gọi tôi là chủ nhân. Thiên tượng Bách Linh báo hiệu, Hỗn Độn đã sắp đến, chủ nhân thật sự của cậu sẽ trở về."

Huyền Hỏa khựng lại, sát khí trên người nháy mắt tăng mạnh: "Hỗn Độn? Hắn ở đâu, tôi sẽ giúp cô hộ tống hắn về đây."

"Hộ tống?" Đuôi lông mày Khuynh Diễm hơi nhếch lên.

Nhìn cái mặt sát khí của mi, ta liền biết mi muốn đi giết người, chứ hộ tống cái quỷ đó!

Trứng mà đòi khôn hơn vịt, kỹ thuật diễn xuất của mi sao qua nổi đại thần cày phim truyền hình như ta?

Huyền Hỏa kéo căng khuôn mặt, cố chứng tỏ mình rất đáng tin: "Tôi sẽ bảo vệ Hỗn Độn chu toàn, cô nói vị trí của hắn cho tôi."

Tôi lập tức đi giết hắn!

Ngoài cô ra, không ai được phép làm chủ nhân tôi!

Khuynh Diễm thừa hiểu ý đồ của đứa nhóc này, cô gõ gõ ngón tay nhắc nhở: "Chuyện của Hỗn Độn không do cậu phụ trách. Tôi có nhiệm vụ khác giao cho cậu."

"Sắp tới tôi sẽ rời khỏi Bách Linh, cậu phải trông chừng nơi này cẩn thận, không được để Di Lão dẫn bọn tiểu quỷ đổ máu làm loạn trên phố."

"Chủ nhân lại muốn rời đi sao?" Huyền Hỏa cúi đầu, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt.

Thì ra lần này cô trở về, chỉ vì để thu xếp việc thiên tượng báo hiệu Hỗn Độn sắp đến.

Nhưng mà… hắn không muốn Hỗn Độn xuất hiện, hắn tuyệt đối sẽ không nhận kẻ khác làm chủ nhân!

Khuynh Diễm chậm rãi đứng dậy, vươn vai cảm thán: "Trà ở đây đã quá nguội lạnh, nên thay rồi."

Thật nhớ cốc sữa ấm áp của tiểu ăn vạ.

Còn nhớ cả tiểu ăn vạ… thân thể(*) nữa.

(*)Chỗ này đang đảo ngữ, ý Khuynh Diễm không phải nhớ tiểu ăn vạ, mà chỉ nhớ thân thể của người ta thôi đó~

Huyền Hỏa nhìn chiếc tách sứ đặt trên bàn đá, đáy lòng lặng ngắt tự hỏi, chẳng phải trà vẫn luôn lạnh như vậy sao?

Mọi thứ ở Bách Linh Giới đều đang rất tốt, chẳng có điều gì nên thay đổi cả.

Nơi này chỉ cần chủ nhân, Di Lão, và ba quỷ quân bọn hắn, tuyệt đối không tiếp nhận thêm bất kỳ ai khác!

Những kẻ muốn xen vào làm đảo lộn trật tự vốn có của bọn hắn, thì đều phải chết!
Bình Luận (0)
Comment