Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 520

Trong căn phòng ngủ trang trí hai màu đen trắng, Diêm Túc đang ngồi trên giường, vành tai ửng đỏ như sắp nhỏ máu, áo sơ mi cởi ra nằm trơ trọi tại một góc chật hẹp.

Hắn mím môi, cố gắng phớt lờ động tác của người trước mặt, nhưng cảm giác va chạm trên thân thể vẫn khiến hắn bối rối nóng bừng.

Ngón tay hắn nhéo nhéo chăn, gắng gượng tức giận hỏi: "Cô xong chưa?"

"Chưa. Anh kiên nhẫn chút."

Khuynh Diễm cầm khăn ướt lau lốm đốm dầu mỡ trên người hắn, đây là chiến tích lúc nãy cô hôn hắn tạo thành.

Cô chợt dừng lại hỏi: "Lau mãi không sạch, hay là tôi tắm giúp anh nhé?"

Diêm Túc: "!!!"

Tắm cái gì mà tắm!

Cô ngang ngược cởi áo hắn, mượn lúc lau thân thể để sờ sờ nắn nắn khắp nơi.

Bây giờ lại còn đòi tắm?

Đừng nằm mơ giữa ban đêm!

"Kiều Khuynh Diễm, tôi không đùa với cô, sự nhẫn nhịn của tôi có giới hạn!" Diêm Túc nghĩ mình phải tỏ ra thật dữ dằn, thì mới dọa được cô.

Nhưng hắn lại không biết, dưới góc nhìn của Khuynh Diễm, hắn trông giống một con nhím nhỏ ra sức xù lông, miệng liên tục nói: Ta siêu hung! Ta siêu hung!

Đáng yêu đến mức khiến cô muốn đè xuống giày vò khi dễ. Hắn càng nhăn nhó khó tính, cô càng muốn trêu cho hắn xấu hổ.

Khuynh Diễm híp mắt cười: "Chúng ta cùng đi tắm nào."

Thân thể Diêm Túc căng chặt, xe lăn đang ở dưới bếp, giờ hắn muốn chạy cũng không được.

Bình thường biệt thự sẽ có dì giúp việc lớn tuổi và mấy vệ sĩ nam. Nhưng vì biết tối nay cô đến, nên hắn đã cho họ về nhà để có không gian riêng tư với cô.

Giờ muốn gọi người ứng cứu cũng không thể.

Tại sao hắn lại tự bê đá đập chân mình?

Khuynh Diễm ôm Diêm Túc vào phòng tắm, thả hắn ngồi bên cạnh bồn, còn cô bắt đầu chuẩn bị nước ấm.

Diêm Túc cảnh giác nhìn chằm chằm cô, cứ như chỉ cần cô làm gì quá phận, hắn liền sẽ biến thành nhím nhỏ cắn người.

Sau khi kiểm tra nhiệt độ nước vừa vặn, Khuynh Diễm ra ngoài lấy đồ ngủ đem vào.

Nhìn thái độ hung hăng của Diêm Túc, cô buồn cười dặn dò: "Khi nào tắm xong thì gọi tôi."

Dứt lời, cô liền đóng cửa rời đi.

Phòng tắm chỉ còn lại một mình Diêm Túc, nhưng hắn vẫn bất động không cởi quần áo. Cửa không khóa, hắn sợ Khuynh Diễm đột ngột xông vào.

Thật lòng mà nói, hắn không hề tin tưởng con người cô.

Sau bao nhiêu kinh nghiệm bị cô đè lên đè xuống, hắn phải thận trọng giữ mình!



Nhưng Diêm Túc chờ mãi, cũng không thấy cảnh Khuynh Diễm lưu manh đá cửa phòng tắm như trong tưởng tượng.

Lúc này hắn mới chậm rì rì cởi quần áo, nhanh chóng tăng tốc tắm rửa mặc đồ vào. Mà trong suốt quá trình, Khuynh Diễm thật sự không hề đột nhập nhìn lén.

Diêm Túc thở hắt ra một hơi, cũng không rõ là nhẹ nhõm hay hụt hẫng.

Hắn đưa tay vỗ vỗ mặt mình, hướng bên ngoài gọi: "Tôi xong rồi."

Khuynh Diễm lập tức đi vào, dường như cô vẫn luôn đứng chờ cạnh cửa.

Sau khi ôm hắn đặt lên giường, cô liền mở tủ chỉ vào đồ ngủ của hắn, hỏi: "Tôi không mang theo quần áo, có thể mặc nó không?"

Diêm Túc không tự chủ được bắt đầu tưởng tượng. Thân hình mảnh mai của cô khoác lên quần áo hắn, chắc chắn sẽ rất rộng rãi, cảm giác cứ như cô nhỏ bé nép trong vòng tay hắn, thật thỏa mãn…

Không đúng!

Cô và hắn chưa xác định quan hệ, mặc cùng quần áo quá vượt khuôn phép!

Mạch não cổ hủ của Diêm Túc kịp thời kéo lại suy nghĩ đang bay xa.

Khuynh Diễm khó hiểu hỏi: "Tôi muốn mặc nó, không được sao?"

"Được." Diêm Túc trả lời xong liền nhắm mắt cam chịu.

Hắn không thể từ chối.

Hay nói đúng hơn, là hắn không nỡ.

Chỉ cần Khuynh Diễm nói muốn, dù thứ đó vô lý quá đáng đến đâu, hắn cũng đều không khống chế được tìm mọi cách cho cô.

Lẽ nào đây là… thích sao?

Diêm Túc trong phút chốc bỗng trở nên thất thần.

Cha hắn từng nói, thích một người cũng giống như ăn kẹo đường bọc nhân mướp đắng, chờ khi sự ngọt ngào thuở ban đầu tan biến, sẽ chỉ còn chia ly cay đắng cùng ác mộng kinh hoàng.

Trận hỏa hoạn năm đó lần nữa hiện lên trong trí nhớ hắn, như một lời nhắc nhở minh chứng cho cuộc hôn nhân xây dựng từ tình yêu, và kết thúc… bằng bi kịch.

Thời điểm Khuynh Diễm rời khỏi phòng tắm, chợt phát hiện Diêm Túc đang ngồi ngẩn người trên giường, tầm nhìn vô định không tiêu cự.

Cô đến gần kéo tay hắn: "Anh sao vậy? Ai làm anh không vui?" Mới nãy vẫn còn ồn ào náo loạn, tại sao chỉ mới một lát đã ủ rũ?

Nói đi, ai bắt nạt anh!

Diêm Túc ngẩng đầu định trả lời, nhưng ánh mắt chợt nhìn đến bàn tay đầy sẹo bỏng của mình đang bị cầm lấy, hắn liền hoảng sợ rụt về.

Khuynh Diễm nhíu mày giữ chặt: "Anh không thích nắm tay tôi?"

"Không phải." Diêm Túc ngập ngừng vài giây, chậm chạp giải thích: "Tay tôi... xấu xí. Đừng nắm."

Thân thể Khuynh Diễm khựng lại, ngực trái cô đột nhiên nhói lên, cảm giác kỳ lạ khiến cô càng gắt gao giữ lấy Diêm Túc.

Dường như chỉ có chạm vào hắn, mới khiến cô bình tĩnh an tâm.

Nhưng không đủ, đáy lòng cô vẫn cảm thấy không đủ, rốt cuộc là thiếu sót ở đâu?



Cô kéo tay hắn đến gần mình, chậm rãi đặt xuống nụ hôn, khẽ khàng như sợ làm đau hắn: "Không xấu."

Diêm Túc mím môi: "Nói dối." Rõ ràng xấu như vậy, hắn luôn tự nhận thức rõ bản thân, cô không cần lừa gạt hắn.

"Không nói dối." Khuynh Diễm xoa nhẹ vết bỏng hằn sâu dữ tợn trên làn da hắn: "Đối với tôi, anh là người đẹp nhất."

Đôi mắt lấp lánh niềm vui của hắn, khiến thế giới ảm đạm quanh cô bừng sáng rực rỡ.

Hơi thở mềm nhẹ tỏa ra từ hắn, khiến đáy lòng lạnh lẽo của cô đong đầy ấm áp.

Sự xuất hiện của hắn, khiến cô khao khát được sống, khao khát nỗ lực, khao khát học cách bảo vệ và trân quý một người.

Vì vậy Tịch Dạ không xấu xí, hắn vĩnh viễn là người đẹp nhất trong mắt cô.

Con ngươi Diêm Túc cất chứa mờ mịt không hiểu. Tại sao?

Rõ ràng biết cô đang nói dối, tại sao trái tim hắn vẫn rung động?

Bàn tay hắn đáng sợ thế này, tại sao hắn vẫn tin tưởng rằng mình tốt đẹp như lời của cô?

Tại sao lại đối xử dịu dàng với hắn, lỡ như ngày sau không còn cô nữa, vậy hắn biết phải sống thế nào đây?

Khuynh Diễm ôm Diêm Túc nằm lên giường, hắn vẫn luôn lặng thinh ngước mắt nhìn trần nhà, không ồn ào hung hăng như biểu hiện thường ngày nữa.

Cũng chẳng rõ qua bao lâu, hắn chợt chậm chạp đề nghị: "Chúng ta kết hôn, được không?"

Khuynh Diễm xoa nhẹ sống lưng hắn: "Được."

Diêm Túc hơi khựng lại, dường như không nghĩ cô sẽ lập tức đồng ý.

"Kết hôn không phải chuyện đùa giỡn. Cô nên cân nhắc thận trọng, một khi ký tên rồi, thì thà rằng chúng ta cùng chết, chứ tuyệt đối không được phép ly hôn! Hơn nữa..."

"Hơn nữa thế nào?" Khuynh Diễm chống tay nhỏm người dậy, chăm chú nhìn hắn.

Diêm Túc im lặng vài giây, ngập ngừng nói tiếp: "Hơn nữa hiện tại cô mất trí nhớ, chỉ biết mỗi tôi, nên cô mới dễ dàng chấp nhận. Chờ khi cô ra ngoài gặp gỡ nhiều người, nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ, lúc đó..." biết đâu cô sẽ bỏ rơi tôi.

"Con người tôi yêu ghét hết lòng, tôi muốn đem mọi thứ tốt đẹp nhất cho cô. Nhưng nếu cô phản bội tôi, chắc chắn tôi sẽ làm ra chuyện bất chấp hậu quả!"

Diêm Túc hiếm khi nói nhiều thế này, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cởi xuống áo giáp phòng vệ, thành thật bày tỏ lòng mình với người khác.

Hắn muốn dùng hôn nhân trói buộc Khuynh Diễm mãi bên hắn, chỉ là hắn biết, tinh thần cô không khỏe mạnh. Cô là bệnh nhân, hắn sẽ không thừa nước đục thả câu lừa gạt cô.

Nhưng Diêm Túc không muốn thả câu, chứ Khuynh Diễm thì muốn.

Chắc chắn tiểu ăn vạ đang bị thứ gì đó tác động, nên mới đột ngột đòi cưới.

Chờ hắn bình tĩnh lại, không biết chừng sẽ đổi ý. Cô phải nắm bắt thời cơ!

Khuynh Diễm nghĩ là làm, nhanh chóng ngồi dậy tìm giấy bút ghi thỏa thuận. Sáng mai lập tức đi đăng ký kết hôn, ai nuốt lời là con cún nhỏ!

Diêm Túc đọc nội dung cô viết, cảm giác áy náy trào dâng trong mắt hắn. Hình như hắn vừa lừa gạt trẻ con, nhìn xem, suy nghĩ của cô còn chưa trưởng thành nữa.

Hắn làm vậy, có phải là xấu xa lắm không?
Bình Luận (0)
Comment