Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 10

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Bách Lý Diêm Khể kiên quyết không muốn bị sư thúc hiểu lầm. Sao hắn có thể cùng nữ tử Triệu Thiến Y kia yêu nhau được chứ?
Hắn đã giải thích xong nhưng thấy người sư thúc thanh nhã của mình hoàn toàn không có phản ứng gì, Bách Lý Diêm Khể tiếp tục nói: “Sư thúc, đệ tử một lòng tu hành, sẽ không yêu ai cả. Huống chi, với phẩm hạnh của Triệu Thiến Y, đệ tử tránh nàng ta còn không kịp. Hôm nay đa tạ sư thúc đã xuất hiện, âm thầm giúp đệ tử giải vây.”
Sư thúc là trưởng bối, mà trưởng bối nhất định sẽ thích những đệ tử tốt chuyên tâm tu hành. Lúc này, Bách Lý Diêm Khể rất tự tin bản thân hẳn là một đệ tử vừa ý sư thúc.
Từ khi trở thành đệ tử chân truyền của chưởng môn, có thể nói rằng không có trưởng bối nào là không hài lòng với hắn, mọi người đều hết lời khen ngợi hắn.
Thế nhưng bây giờ, Bách Lý Diêm Khể bỗng nhiên quan tâm đến hình tượng của mình trong lòng sư thúc hơn.

Không lâu trước đây, lần đầu tiên tiếp xúc với sư thúc lại là trong tình huống xấu hổ như vậy. Vì thế, hắn càng để ý hình tượng bản thân trong cảm nhận của sư thúc.
Mặc kệ cái thiết lập lạnh lùng thanh cao kia, nếu Nguyễn Tiểu Ly đã muốn tiếp cận nam chính thì đương nhiên bây giờ sẽ không thể kiệm lời giống nguyên chủ.
Nguyễn Tiểu Ly an ủi hắn: “Đừng khẩn trương, ta nhìn ra được ngươi là thật lòng chuyên tâm tu hành. Đã có thể trở thành đệ tử chân truyền của chưởng môn thì ngươi chắc chắn là một đệ tử vừa chăm chỉ vừa có thiên phú rồi.”
Đây rõ ràng là một lời khen, nhưng nó không làm Bách Lý Diêm Khể thấy vui vẻ.
Vì hắn là đệ tử chân truyền của chưởng môn, nên sư thúc mới cảm thấy hắn là một đệ tử giỏi có tài năng và cố gắng sao?
Bách Lý Diêm Khể muốn nói thêm mấy câu với nàng, hắn cẩn thận hỏi: “Sư thúc, người định đi đâu? Trời hôm nay sắp tối rồi. Mấy ngày nay trong tông môn không an toàn lắm, không bằng để đệ tử đưa người đi.”
Đi đâu?
Nguyễn Tiểu Ly đúng là không biết thật. Nàng chẳng qua là cố ý tới đây với mục đích vô tình gặp được nam chính mà thôi.
Làm một ký chủ, điều kiện cơ bản nhất là phải có khả năng diễn xuất và nói dối không chớp mắt. Nguyễn Tiểu Ly chầm chậm viện lý do: “Chim nhỏ của ta bay ra ngoài còn chưa về, ta đi tìm nó.”
Hệ thống tiểu chính thái trong không gian cười nhạo nàng: Chim của cô rõ ràng đang ngủ ở trong lồng kia kìa.
Chim nhỏ?
Bách Lý Diêm Khể nhớ ra, lần trước mơ mơ màng màng vào nhầm chỗ ở của sư thúc, trong phòng hình như có một cái lồng chim.
Nhưng lần đó là nửa đêm, con chim kia cũng không ở trong lồng. Xem ra con chim nhỏ sư thúc nuôi thường xuyên đi chơi không biết đường về.
“Sư thúc, người biết nó thường đi đâu không?”

Nguyễn Tiểu Ly: “Không biết.”
Nàng không nói dối, nàng thật sự không biết.
Bách Lý Diêm Khể: “Sư thúc, đệ tử đi tìm cùng người, nhiều người nhiều mắt, hơn nữa đệ tử cũng có thể bảo vệ an toàn cho sư thúc.”
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu: “Ừ.”
Hai người một trước một sau ra khỏi nội viện. Dọc đường đi, bọn họ gặp một nhóm đệ tử ngoại viện đang tan học, cả đám đều đưa ánh mắt tò mò nhìn tới.
Cũng không thể trách được, hai người họ thật sự quá bắt mắt.
Khuôn mặt của nữ tử tinh xảo thanh nhã, xinh đẹp nhưng không yêu mị, đem đến một loại cảm giác không thể với tới nhưng cũng khiến người ta muốn liều mạng tiếp cận. Phía sau nữ tử bạch y còn có một nam nhân mặc trang phục của đệ tử nội viện đi theo. Bội kiếm bên hông nam nhân làm người khác vừa nhìn đã biết đây là đệ tử chân truyền của chưởng môn, đệ tử tài giỏi nhất Vân Tiên Tông của bọn họ, Bách Lý Diêm Khể.
Có thể để đệ tử chân truyền của chưởng môn đi theo phía sau mình, rốt cuộc nữ tử này là người phương nào?
Mỗi lần Nguyễn Ly tiếp nhận đệ tử quỳ lạy, đệ tử ngoại viện đều đứng ở rất xa nên sẽ không thấy rõ hình dáng của nàng, vì vậy nhất thời không người nào nhớ được nàng là ai.
Hai người đi qua hành lang dài dưới những ánh mắt chú mục của đệ tử ngoại viện.

Đột nhiên, một giọng nói từ phía sau vang lên: “Ta nhớ ra rồi, nữ tử này không phải là phế vật Nguyễn sư thúc kia sao?”
Âm thanh nói ra cũng không lớn lắm, nhưng trong không gian yên tĩnh như thế này lại càng được phóng đại.
Ánh mắt Bách Lý Diêm Khể dừng lại, sắc mặt trầm xuống. Lúc hắn chuẩn bị quay lại bắt tên đệ tử kia xin lỗi sư thúc, bỗng có một con chim nhỏ từ trên trời sà xuống.
Con chim xám nhỏ đó bất chợt nhắm đến đệ tử vừa mới nói chuyện, dùng cái mỏ sắc bén hung hăng mổ mạnh lên mặt hắn. Trên mặt tên đệ tử tức khắc xuất hiện một lỗ thủng nhỏ, máu nhanh chóng tuôn ra.
“A!”
Tên đệ tử kêu lên thảm thiết.
Trước ánh mắt bao người, con chim xám nhỏ kia nghênh ngang bay về với Nguyễn Tiểu Ly, đậu lên vai nàng…

Bình Luận (0)
Comment