Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 103

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bánh Bao Nhỏ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Thẩm Đại Thành thấy bộ dáng của Thẩm Tinh Tuyết không giống như là đang nói dối, lập tức vui mừng: “Chức vị của mày ở Hoắc thị rất cao à? Vậy mày có thể quản lý tiền không? Công ty Hoắc thị giàu như thế, tùy tiện trộm mấy chục vạn chắc cũng không bị phát hiện đâu nhỉ?” 
Thẩm Tinh Tuyết nghe vậy, sắc mặt nháy mắt biến đổi.
Trộm tiền? Chuyện này là không thể nào! Có đánh chết cô cũng sẽ không làm!

Thẩm Đại Thành: “Mày có quản lý tiền không, hay là quản lý tài vụ gì đó? Mày có thể trộm mấy vạn không?” 
“Không được, đánh cắp công quỹ là chuyện phạm pháp, cháu tuyệt đối sẽ không làm. Hơn nữa, cháu cũng không phải là người bên bộ phận tài vụ, mà nếu có cháu cũng sẽ không đi trộm tiền.” Thẩm Tinh Tuyết lắc đầu nguầy nguậy.
Thẩm Đại Thành vừa mới nhen lên chút hứng thú đã lập tức thay đổi sắc mặt, trưng ra khuôn mặt hung ác: “Không thể đưa cho tao nhiều tiền hơn thì tao dựa vào cái gì phải trả 1000 tệ này lại cho mày! Cút ngay!”
“Chú, cầu xin chú trả tiền lại cho cháu. Không có tiền này, mẹ cháu thật sự sẽ chết. Cháu cầu xin chú mà.” Thẩm Tinh Tuyết dốc hết sức kéo lại, không cho ông ta đi. 
Thẩm Đại Thành: “Cút ra ngay, còn kéo nữa tao sẽ đánh chết mày!”
Thẩm Tinh Tuyết bị đánh vài cái, đau đến nỗi không thể không buông tay.
Thẩm Đại Thành đi được vài bước, sau đó quay lại nhổ một ngụm vào Thẩm Tinh Tuyết: “Một ngàn tệ còn muốn sống muốn chết, tao còn tin được mày làm việc ở Hoắc thị chắc? Hừ, dù sao thì mặc kệ là thật hay giả, tháng sau tao sẽ tới thu tiền. Mày đừng hòng có tiền lương rồi bỏ chạy.” 
Thẩm Đại Thành nói xong rồi nhanh chóng bỏ đi.
Đồ vật trong phòng nằm lộn xộn ngổn ngang, Thẩm Tinh Tuyết ngồi trên đất khóc to. Cô không biết phải làm sao, không có số tiền này, mẹ cô nhất định sẽ bị bệnh viện đuổi ra ngoài. 
Lúc này, trong lòng Thẩm Tinh Tuyết càng thêm oán hận và bất bình.
Tại sao lại có người từ khi sinh ra đã không cần lo lắng về tiền bạc, mà cô thì từ nhỏ đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Thẩm Tinh Tuyết rất muốn Nguyễn Ly Kiều cũng trải nghiệm cuộc sống giống như mình! 

Ý nghĩ ấy chợt loé lên trong đầu cô. Sau đó, Thẩm Tinh Tuyết lại rơi vào tuyệt vọng, bây giờ cô phải tìm ai để vay tiền đây?
“Reng reng...” 
Đột nhiên, chiếc điện thoại trên mặt đất kêu lên.
Thẩm Tinh Tuyết lau khô nước mắt trên mặt, đưa tay nhặt chiếc điện thoại đã bị vỡ màn hình kia lên. Tên hiển thị trên màn hình là của bệnh viện.
Tay cầm điện thoại của Thẩm Tinh Tuyết khẽ run, cô thực sự sợ bác sĩ sẽ hỏi chuyện tiền thuốc men.
Cô bấm nhận điện thoại, không đợi Thẩm Tinh Tuyết mở miệng, bên kia bác sĩ đã nói: “Xin hỏi đây có phải con gái của Chu Tú Vân không?”
Thẩm Tinh Tuyết: “Đúng vậy, là tôi.”
Cô nhận ra giọng nói này, đây là bác sĩ chủ trị cho mẹ cô. 

Bác sĩ chủ trị: “Chúng tôi có tin tốt muốn thông báo cho cô biết. Khoảng thời gian trước, có một nhà hảo tâm nặc danh đã quyên góp cho bệnh biện một khoản tiền khổng lồ và chỉ định dùng số tiền này để chữa những bệnh khó điều trị và những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch. Sau khi trải qua xét duyệt, bệnh nhân Chu Tú Vân đủ điều kiện để nhận được khoản tiền quyên góp này.”
Thẩm Tinh Tuyết nghe được tin này tựa như nhìn thấy được hy vọng.
“Tiền quyên góp là bao nhiêu? Có đủ để mẹ tôi trị bệnh không?”
Bác sĩ sửng sốt một chút rồi trả lời: “Đủ để mẹ cô thay thận mới. Bệnh nhân Chu Tú Vân nhận được hơn 100 vạn trong phần tiền quyên góp đó, hoàn toàn đủ để tìm thận mới, giải phẫu ghép thận và phục hồi sau này.”
Thẩm Tinh Tuyết nghe nói như vậy, quả thật vui mừng đến không thể nói nên lời. Cuối cùng, cô tò mò hỏi: “Có thể tìm được người nặc danh kia không? Tôi rất muốn cảm tạ người đó.” 
“Không tìm được. Nhà hảo tâm này đã quyên góp cho bệnh viện hơn ngàn vạn. Số tiền này quá lớn, bệnh viện không dám dùng linh tinh nên đã bỏ ra thời gian rất lâu nhưng cũng không tìm thấy người đó. Cuối cùng, bệnh viện xác định tiền này là quyên góp thật. Hiện tại, nhiều bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch nhờ nhận được số tiền này mà có cơ hội sống sót.” Lúc nói những câu này, giọng nói của bác sĩ chủ trị còn mang theo sự cảm kích và vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment