Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 133

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bỉ Ngạn
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nguyễn Tiểu Ly tiến lên phía trước, vóc dáng nhỏ bé kiêu ngạo nói: “Nghe nói hoàng huynh theo sư phó tập võ, võ công rất lợi hại. Chúng ta muốn đến lãnh giáo một chút.”
Kéo cả một đám người đến lãnh giáo?
Đây hoàn toàn là trợn mắt nói dối, rõ ràng là đến kiếm chuyện.
Nguyễn San chỉ cảm thấy hình ảnh này thật buồn cười. Ánh mắt hắn quét qua những người đó, cuối cùng trở về trên người đứa trẻ nhỏ nhất kia: “Hoàng đệ, cẩn thận cái mũi bị đánh đau.”
Lời nói tràn đầy khiêu khích.
Nguyễn Tiểu Ly mở miệng: “Động thủ!”
Cả đám người đồng loạt đột ngột xông tới công kích Nguyễn San.
Vốn cho rằng Nguyễn San sẽ bị chế ngự sau vài phút, kết quả…
Tưởng tượng thì rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại quá tàn khốc. Cho dù Nguyễn Tiểu Ly đã tìm mấy tên có võ công cao cường, nhưng đám người này vẫn chẳng thể nào tới gần Nguyễn San. Tuy rằng đông người nhưng lại bị Nguyễn San treo lên đánh từng người một.
Nguyễn Tiểu Ly chưa từng tập võ, hơn nữa tuổi còn nhỏ, thân hình thấp bé, những người này lại đang hỗn chiến nên hoàn toàn bất chấp “hắn”. “Hắn” chỉ mới không cẩn thận một chút đã bị té ngã, đầu gối bị đập mạnh xuống đất, nhất thời cảm thấy đau đớn đến thấu trời.

Tiểu Ác không nhìn nổi nữa: “Ký chủ, thật ra cô không cần phải biểu hiện yếu đuối như vậy đâu.”
“Sao ngươi không chịu nói sớm? Nói sớm thì ta cũng chẳng cần phải ngã.”
Để thể hiện hào quang của nam chính, nhân vật phản diện như “hắn” đã dốc hết sức lực.
Nguyễn Tiểu Ly không đứng thẳng được nữa nên chỉ có thể ngồi bệt ở một bên, lấy tay che lại đầu gối của mình.
Mà ở bên kia, Nguyễn San chỉ dùng mấy cái đá đã hạ gục đám người kia. Một đám trẻ bị đau nằm lăn lộn trên mặt đất, có thể thấy được Nguyễn San dùng lực không hề nhẹ.
Nguyễn San đảo mắt nhìn quanh để tìm kiếm nhóc lùn, cuối cùng nhìn thấy nhóc lùn ấy đang ngồi một mình ở bên kia…
Hắn tiến lên hai bước đứng trước mặt Nguyễn Tiểu Ly, từ trên cao nhìn xuống “hắn”: “Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Suốt ngày chỉ biết dùng những thủ đoạn bỉ ổi, thật khiến người ta xem thường.”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn bộ dạng cao cao tại thượng, hoàn toàn coi thường mình của Nguyễn San, chỉ cảm thấy lòng tự trọng của mình bị sỉ nhục nghiêm trọng, đặc biệt là xung quanh còn đó một đám con cháu dòng tộc. Ở trước mặt người nhà mà bị mất mặt lớn như thế khiến “hắn” trong khoảnh khắc cảm thấy lòng tự trọng của mình không thể chịu đựng nổi. 
Nhìn Nguyễn San vẫn còn đang bày ra tư thế dạy dỗ ở trước mặt mình, ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly đột nhiên híp lại, trong đó ẩn chứa một tia phẫn hận.
Giây tiếp theo, “hắn” giơ tay ôm lấy chân của Nguyễn San, hung hăng cắn xuống bắp chân hắn một cái.
“Hí…”
Lúc Nguyễn San nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly ngồi xổm trên mặt đất, hắn vốn dĩ không có bất kỳ sự phòng bị nào đối với Nguyễn Tiểu Ly, cũng chẳng nghĩ tới một người chưa từng tập võ, còn nhỏ tuổi như vậy có thể tạo thành thương tổn gì cho mình. Thế mà hắn chỉ mới không để ý một chút đã bị Nguyễn Tiểu Ly ôm chặt chân vào ngực, không thể nào rút ra được, sau đó là nỗi đau đớn xuyên tim truyền tới.
Nguyễn San chỉ cảm thấy một miếng thịt trên bắp chân mình như đang bị xé rách. Tên nhóc này rõ ràng muốn cắn đứt một miếng thịt của hắn mà!
“Nhả ra!”

Nguyễn San vừa sợ vừa giận, cúi đầu nhìn Nguyễn Tiểu Ly vẫn còn chưa nhả đùi mình ra: “Mau buông ra.”
“Ư… ư.” Đứa trẻ vẫn cắn chặt không buông.
Lúc này, Nguyễn Tiểu Ly đã sớm bị chọc giận. Bởi vì trong khoảng thời gian gần đây, “hắn” vẫn luôn đối nghịch với Nguyễn San nhưng trên thực tế số lần thành công cũng không được bao nhiêu.
Hơn nữa, dựa vào đâu mà bắt nhân vật phản diện nhất định phải chịu thua một cách thảm hại?
Hôm nay, vai phản diện là “hắn” phải cắn vai chính cho thật mạnh.
Miệng Nguyễn Tiểu Ly càng thêm ra sức cắn ác hơn.
Rất nhanh, trong miệng “hắn” đã nếm được vị máu tươi nhàn nhạt, mà thân hình Nguyễn San ở trước mặt “hắn” cũng càng ngày càng căng cứng, đang chuẩn bị tư thế phản công. Đám con cháu dòng tộc cũng phản ứng kịp, nhanh chóng tiến lên khuyên nhủ.
Cuối cùng, Nguyễn Tiểu Ly dùng sức cắn thêm một chút mới chịu nhả miệng ra, ngước ánh mắt hung dữ nhìn Nguyễn San.
“Đau chứ gì? Hừ!”
Trong miệng của đứa trẻ vẫn còn dính máu, nổi bật trên hàm răng nho nhỏ trắng tinh.
Nguyễn San cảm thấy Nguyễn Ly Trúc lúc này giống như một con sói nhỏ đang bày ra tư thế muốn đồng quy vu tận với kẻ địch, làm hắn bỗng có chút giật mình.
Nguyễn San đưa ánh mắt thăm dò Nguyễn Tiểu Ly thêm một lát, thậm chí không thèm xử lý vết thương của mình, cũng không quan tâm đến vết cắn trên đùi mà Nguyễn Tiểu Ly để lại bây giờ đã như thế nào.
Hiện tại, hắn chỉ vô cùng tò mò vì sao Nguyễn Tiểu Ly lại có biểu hiện như vậy, giống như là kẻ thù không đội trời chung với hắn. Đứa trẻ này rõ ràng mới có ba tuổi nhưng lại biểu hiện như một người lớn thực thụ.

“Hoàng huynh, dù ta nhỏ tuổi hơn ngươi nhưng ta vẫn có thể khiến ngươi đổ máu như thường. Chớ xem thường người khác!”
Con sói nhỏ vừa đề phòng vừa tuyên bố, “hắn” không muốn bị địch nhân coi nhẹ.
Trong hoàng cung này, có dạng người nào Nguyễn San chưa từng gặp chứ?
Hắn biết bên trong hậu cung, người nào người nấy đều là cùng một giuộc, đối với người mình không thích vẫn có thể giả bộ tươi cười, khẩu phật tâm xà. Nhưng ngay từ đầu Nguyễn Ly Trúc đã không ngụy trang, địch ý và thiện cảm đều thể hiện rất rõ ràng. Loại cảm giác này làm Nguyễn San cảm thấy rất sảng khoái.
Nguyễn San nhấc cái chân què của mình ra, vươn tay về phía đứa trẻ đang ngồi trên mặt đất: “Đứng lên đi.”
Giọng điệu của hắn không chứa tức giận cũng không mang theo cảm xúc khác, chỉ thản nhiên nói một câu đứng lên đi, đã thế lại còn đưa tay ra. Đây chẳng lẽ là có ý muốn kéo Nguyễn Tiểu Ly dậy?
Hướng đi này thật không giống với trong tưởng tượng.
Đám tiểu tử ở bên cạnh đã sớm bị không khí giữa hai người làm cho hoảng sợ, đặc biệt là một màn Nguyễn Tiểu Ly cắn đùi Nguyễn San lúc nãy rơi vào trong mắt họ, càng làm cho bọn họ trợn mắt há mồm.
Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không ngờ Tứ điện hạ có thể làm ra chuyện như vậy.
Nơi Nhị điện hạ bị cắn sâu đến nỗi dường như còn có vết máu thấm ra, làm cho bọn họ càng thêm hiểu biết về sự tàn nhẫn của Tứ điện hạ.
Nguyễn Tiểu Ly không đưa tay lại để Nguyễn San kéo lên mà tự mình chậm rãi đứng lên và phủi bụi trên người.
Đám trẻ xung quanh cũng từ từ đứng lên, trong miệng bọn họ lần lượt phát ra những âm thanh xuýt xoa.
“Ui chao, ngươi kéo ta lên với.” Có người đau đến mức không đứng dậy nổi.
Cả đám bọn họ cùng kéo nhau lên. 
Lúc mới đi theo Nguyễn Tiểu Ly tới đây, những người này ra oai bao nhiêu thì hiện giờ thảm hại bấy nhiêu. Cả đám đều bị thương.
Nguyễn Tiểu Ly nghiến răng: “Ngươi muốn thế nào?”

“Hôm nay là chính ngươi tìm người tới bao vây ta, bao vây không thành công lại còn thẹn quá hóa giận sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ đem chuyện này báo cho phụ hoàng?”
Nhìn vẻ mặt của Nguyễn San cũng không biết thái độ của hắn như thế nào, dù sao thì không tức giận là được rồi.
“Ngươi muốn báo thì cứ việc báo.” Nguyễn Tiểu Ly không thèm để ý đến uy hiếp của Nguyễn San dù chỉ một chút, chỉ lạnh lùng ném ra một câu.
Nhưng sắc mặt của những người đang đứng ở một bên khi nghe được lời này lại biến đổi, vội vàng tiến lên mở miệng.
“Nhị hoàng tử, đây đều là hiểu lầm. Hơn nữa, trẻ con chúng ta chỉ đánh nhau và náo loạn một tí thì sao có thể tố cáo tới Hoàng thượng chứ. Hoàng thượng bận trăm công ngàn việc, không nên quấy rấy ngài ấy.”
“Đúng vậy. Nhị Hoàng tử, tất cả đều là hiểu lầm, chúng ta chỉ là chơi đùa với ngài mà thôi.”
“…”
Nghe xong lời những người này nói, Nguyễn San dời tầm mắt khỏi người Nguyễn Tiểu Ly, quay lại nhìn bọn họ.
“Ý các ngươi là vừa nãy một đám người các ngươi vây công một mình ta chỉ là giỡn chơi thôi sao?”
Những người này lập tức gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt muốn có bao nhiêu chân thành thì sẽ có bấy nhiêu chân thành: “Đương nhiên là vậy rồi. Chẳng qua là chúng ta thấy ngài ở chỗ này một mình chắc sẽ buồn chán nên mới đến giúp ngài giải sầu.”
“Hơn nữa, Nhị hoàng tử ngài võ nghệ cao cường, mấy người chúng ta hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của ngài. Sao chúng ta có thể làm chuyện tự rước lấy nhục như vậy được.”
“…” Nguyễn Tiểu Ly quả thật không dám nhìn thẳng.
“Hắn” cảm thấy mình quá ngu ngốc. Nhiệm vụ phản diện này làm “hắn” xấu hổ quá đi mất.
Tiểu Ác: “Điểm là trên hết, ngoan.”
“…Ừ.”

Bình Luận (0)
Comment