Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 173

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_ Easter Lily
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Thời điểm đối mặt với Lệ Thâm Bạch, vì để có thể kết hôn với hắn, Nguyễn Mộ Mộ đã không tiếc ra sức bôi đen Nguyễn Tiểu Ly. Đến lúc này, khi lý trí cuối cùng đã trở lại, cô cũng biết mình đã thất bại trong việc cố thoát khỏi nhà họ Nguyễn và thời gian cô ở lại Nguyễn gia còn rất dài.
Người duy nhất trong nhà họ Nguyễn đối xử tử tế với cô là  Nguyễn Hào. Nếu ngay cả Nguyễn Hào mà cô cũng đắc tội thì tình cảnh của cô sau này sẽ rất không tốt. Nghĩ đến đây, biểu cảm của Nguyễn Mộ Mộ thay đổi ngay lập tức.
Hốc mắt Nguyễn Mộ Mộ đỏ hoe, trong mắt còn hiện lên ánh lệ, khuôn mặt thuần khiết vô tội, “Ba hiểu lầm con rồi. Con biết ba rất tốt với con, hơn nữa con còn được nhà họ Nguyễn cho mọi thứ thì đương nhiên con cũng tình nguyện trả ơn cho nhà họ Nguyễn. Lúc nãy, sở dĩ con nói những lời kia là vì Tiểu Ly không muốn kết hôn với Lệ Thâm Bạch nên con mới nói vậy thôi.”
“Tiểu Ly không muốn kết hôn không có nghĩa là cô có thể hắt nước bẩn lên người nó.”
“Con biết là con đã sai. Chẳng qua tình thế lúc đó quá cấp bách, Lệ Thâm Bạch cứ nhất quyết muốn lấy Tiểu Ly. Con sợ ba khó xử, cũng sợ Tiểu Ly không vui nên mới sử dụng cách đó. Ba tha thứ cho con một lần nha ba, lần sau con sẽ không thế nữa đâu ạ.”
Nguyễn Mộ Mộ vừa nói, nước mắt vừa trào ra, thoạt nhìn bộ dáng của cô lúc này có vẻ rất hối hận và đau buồn.

“Con thật sự không cố ý. Lúc đó con chỉ một lòng nghĩ cách làm Lệ Thâm Bạch buông tha cho Tiểu Ly.”
Nguyễn Hào thấy Nguyễn Mộ Mộ khóc đến lê hoa đái vũ (*), lại nghe những lời giải thích của cô, vẻ mặt ông bỗng có chút hòa hoãn.
(*) lê hoa đái vũ: hạt mưa trên hoa lê, nghĩa bóng là khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt.
Nguyễn Mộ Mộ nhìn thấy biểu cảm của Nguyễn Hào thì như được khích lệ. Cô vội vàng tiếp tục kể về những ấm ức và oan uổng mà mình đã phải chịu, nói rằng vì để Lệ Thâm Bạch buông tha Nguyễn Tiểu Ly mà đến thanh danh của mình cô cũng không để ý.
Cuối cùng, tuy rằng Nguyễn Hào không hoàn toàn tin tưởng những gì Nguyễn Mộ Mộ nói, nhưng nhìn thấy Nguyễn Mộ Mộ khóc lóc thảm thiết ở trước mặt mình như vậy, ông cũng không thể nói ra được lời khiển trách gì. Vì vậy, ông chỉ biết nhíu mày, bất đắc dĩ phất tay.
“Được rồi, vì kết quả cuối cùng không có gì thay đổi, nhà họ Lệ cũng không ghét bỏ nhà họ Nguyễn nên tạm thời ba sẽ không so đo với con. Trong thời gian này, con hãy ở nhà mà ngẫm kĩ lại lỗi lầm của bản thân. Không có sự cho phép của ba thì con tuyệt đối không được bước ra khỏi cửa nửa bước.”
Mặc dù Nguyễn Mộ Mộ vẫn không cam tâm nhưng cô biết Nguyễn Hào có thể đưa ra quyết định như vậy đã là giới hạn rồi. Cô nhanh chóng gật đầu rồi trở về phòng mình.
Nguyễn Tiểu Ly đương nhiên không biết trong lúc cô đang đóng phim, Nguyễn Hào và Nguyễn Mộ Mộ đến nhà họ Lệ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Đến khi Nguyễn Tiểu Ly quay xong suất diễn của ngày hôm nay và trở về nhà thì đã nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Hào đang đợi ở phòng khách.
Nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly trở về, Nguyễn Hào lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: “Con đã về rồi à! Lại đây, ba có chuyện muốn nói với con.”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn vẻ mặt của Nguyễn Hào, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Chẳng qua cũng chỉ là Nguyễn Mộ Mộ gả cho Lệ Thâm Bạch thôi mà, ông ấy cũng không cần phải vui vẻ như vậy chứ.

Phải chăng vì phát hiện Lệ Thâm Bạch không tàn tật cũng xấu xí nên mới thầm mừng cho Nguyễn Mộ Mộ?
Nguyễn Tiểu Ly đang thả bay suy nghĩ của mình nhưng động tác dưới chân cũng không dừng lại, một mạch đi thẳng đến ngồi cạnh Nguyễn Hào.
Sau khi Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống, Nguyễn Hào liền nói, “Hôm nay ba đưa Mộ Mộ đến nhà họ Lệ gặp Lệ Thâm Bạch, nhưng Lệ Thâm Bạch lại không muốn kết hôn với Mộ Mộ.”
“Thế anh ta muốn kết hôn với ai?” Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy thì ngẩng đầu, liếc nhìn Nguyễn Hào với vẻ khó hiểu.
Lệ Thâm Bạch và Nguyễn Mộ Mộ vô cùng xứng đôi, tại sao lại không kết hôn?
“Lệ Thâm Bạch chỉ đích danh người duy nhất cậu ta muốn kết hôn là con, ngoài ra sẽ không cưới ai khác.”
“Cái gì?” Nguyễn Tiểu Ly bỗng chốc cảm thấy não mình dường như không đủ dùng, không nhịn được mà hỏi lại: “Anh ta muốn kết hôn với ai?”
Nguyễn Hào thấy Nguyễn Tiểu Ly phản ứng lớn như vậy thì chỉ cho rằng Nguyễn Tiểu Ly vẫn chưa biết tình huống cụ thể của Lệ Thâm Bạch nên mới kháng cự lại cuộc hôn nhân này. Vì vậy, ông bèn vội vàng giải thích: “Con đừng lo. Hôm nay ba gặp Lệ Thâm Bạch, thấy cậu ta hoàn toàn khác so với những lời đồn đại. Cậu ta không hề tàn tật cũng không hề xấu xí, ngoại trừ việc lớn tuổi hơn con một chút thì những mặt còn lại đều rất tốt, hơn nữa cậu ta còn chỉ đích danh muốn cưới con. Ngày sau khi con gả đi, cuộc sống ở đó chắc chắn sẽ không phải chịu khổ gì.”
Lại một lần nữa nghe được câu nói kia, cuối cùng Nguyễn Tiểu Ly cũng đã tin vào những gì mình nghe được. Tuy nhiên cô lại cảm thấy khá bối rối, không hiểu cốt truyện rốt cuộc đang phát triển theo hướng nào.

Nguyễn Hào thấy Nguyễn Tiểu Ly mãi vẫn không lên tiếng, chỉ cho rằng trong thời gian ngắn cô khó mà tiếp nhận nổi tin tức này. Ông vươn tay vỗ vai cô: “Con nghĩ cho kĩ đi. Thật ra Lệ Thâm Bạch đích xác là một lựa chọn không tệ đâu.”
Nguyễn Hào vừa dứt lời, còn chưa kịp chờ Nguyễn Tiểu Ly phản ứng đã nghe thấy giọng nói tức giận của Tề Như Lam vang lên bên tai.
“Không phải đã nói sẽ không gả Tiểu Ly cho nhà họ Lệ sao? Tại sao bây giờ lại đổi ý?”
Nguyễn Hào ngẩng đầu liền nhìn thấy Tề Như Lam đang đi xuống cầu thang, không cần nghĩ cũng biết những lời ông nói vừa rồi đều bị Tề Như Lam nghe hết.
Nhưng hiện tại trong lòng Nguyễn Hào đã có tính toán, cũng biết Lệ Thâm Bạch là người như thế nào rồi nên bây giờ ông cũng không cảm thấy chột dạ mà mạnh dạn ngước mắt nhìn thẳng vào Tề Như Lam.
“Bà đừng lúc nào cũng nghi ngờ tôi như vậy. Tôi là người như nào bà hẳn phải biết rõ hơn ai hết. Tôi sẽ không đẩy Tiểu Ly vào hố lửa.”
“Thật sao? Lúc trước nếu không vì tôi phản đối mãnh liệt thì ông đã đẩy con gái của tôi vào hố lửa rồi.”
Nguyễn Hào nghe vậy thì không khỏi có chút xấu hổ, sau đó ông quay đầu lại nhìn Nguyễn Tiểu Ly.
“Tiểu Ly, hay là con về phòng trước đi, ba có chuyện muốn nói với mẹ con.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe xong lập tức nhướng mày, quét mắt nhìn Nguyễn Hào và Tề Như Lam một lượt, sau đó nhanh chóng đứng dậy trở về phòng, để lại không gian cho hai người.
Tề Như Lam nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly rời đi liền nhấc tay, tuy nhiên còn chưa kịp nói gì đã bị Nguyễn Hào kéo sang một bên.

“Được rồi, được rồi, trước tiên để tôi nói mọi chuyện đã rồi bà hẵng đưa ra ý kiến sau.”

Sau khi Nguyễn Tiểu Ly rời đi cũng không quan tâm giữa Nguyễn Hào và Tề Như Lam xảy ra chuyện gì, ngược lại chỉ suy nghĩ kỹ càng về chuyện Lệ Thâm Bạch từ chối kết hôn với nữ chính và muốn kết hôn với cô mà Nguyễn Hào đã nói trước đó.
Nguyễn Tiểu Ly suy tư một lúc, lúc sau mới cau mày, nói: “Tiểu Ác, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tiểu Ác: “Ta không biết, hiện tại ta vẫn không biết là chuyện gì xảy ra đây này?”
Nguyễn Tiểu Ly không khỏi nhíu mày: “Ngươi có chắc nam chính là nguyên nam chính không? Chắc chắn không phải là ký chủ nào đó tới làm nhiệm vụ?”
Tiểu Ác: “Trên người nam chính căn bản không có hệ thống, không thể là ký chủ được.”
Sau khi Tiểu Ác nói xong, cả Nguyễn Tiểu Ly và nó đều rơi vào im lặng.
Tại sao cốt truyện lại thay đổi nhiều như vậy?
Tính cách của nhân vật phản diện thay đổi rất nhiều là bởi vì Nguyễn Tiểu Ly đến đây và tiếp quản cơ thể của người ta nên việc phản diện có những hành động khác trước thì còn có thể giải thích được, nhưng mà…
Nguyễn Tiểu Ly: “Rốt cuộc hắn phát điên cái gì đây? Ta và hắn cũng chỉ mới gặp nhau có mấy lần, tại sao lại bỏ qua nữ chính mà không cần chứ?”

Bình Luận (0)
Comment