Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 208

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Easter Lily
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Tổng cộng có hơn trăm người đi ra ngoài bắt zombie về làm thí nghiệm cuối cùng, nhưng buổi chiều chỉ còn không đến 50 người trở về… Rất nhiều cư dân của thành phố An Toàn đã đỏ khóe mắt khi nhìn thấy kết quả này.
Nhóm người đó mang về 10 con zombie cấp thấp và 3 con zombie biến dị và chúng nó đều bị trói bằng dị năng hệ mộc.
Cả thành phố đều đang nhiệt liệt hoan nghênh bọn họ trở về. Nhưng rõ ràng ẩn chứa bên trong bầu không khí chào đón này là một nỗi áp lực nặng nề, không một ai có thể cười ra tiếng. Lần này đi ra ngoài thiệt hại quá nhiều người.

Lâm Dục đưa các nhân viên nghiên cứu đến mang những zombie này đi, sau đó tuyên bố: “Tận thế đã kết thúc. Tất cả những dị năng giả đã hy sinh sẽ trở thành liệt sĩ của tân thế kỷ, đặc biệt xây dựng nghĩa trang liệt sĩ để mãi mãi tưởng nhớ họ, những người đã cống hiến vì thảm họa này. Về phần những người có đóng góp cho tận thế đều là anh hùng, bởi có họ mới có đời sau.”
Đồng thời những lời này cũng gửi gắm một thông điệp rằng ngày tận thế chắc chắn sẽ kết thúc! Hắn có thể nắm chắc mười phần.

Lời nói Lâm Dục không khác gì một liều thuốc an thần.
Tất cả những zombie bị bắt đều được đưa về viện nghiên cứu dưới lòng đất. Người dân thành phố An Toàn đang hồi hộp chờ đợi kết quả từng ngày.

Kết quả sẽ được công bố trong vòng ba ngày nữa. Trong ba ngày này, nội tâm của ai cũng bị dày vò nhưng  nào cũng tràn đầy hy vọng.

Tại sở nghiên cứu.

Lâm Dục căn dặn: “Tách riêng chúng ra giam giữ lại, thông báo cho tất cả các tiến sĩ đến quan sát.”

Thí nghiệm lớn như vậy tất nhiên mọi người sẽ muốn đến theo dõi.


Thành phố An Toàn đang tích cực mời các nhân tài nghiên cứu nổi tiếng trong lĩnh vực nghiên cứu sinh vật trên thế giới đến. Đến khi tất cả đã đến đông đủ thì khi đó sẽ có rất nhiều người thuộc nhiều quốc gia khác nhau, màu da cũng khác nhau nhưng họ đều có chung một hy vọng đó là những ngày tận thế sẽ kết thúc.

Lâm Dục không mặc đồ bảo hộ bởi vì loại thuốc này không gây hại cho con người. Hắn lấy ra một ống tiêm chứa nước thuốc màu xanh lam: “Giờ tiêm 5ml thuốc vào con zombie đầu tiên.” Nói xong, hắn liền tiêm vào con zombie trong chiếc lồng đầu tiên.
Thuốc vừa được tiêm vào thì con zombie nọ đã lập tức bất động, đến khi tiêm hết 5ml thì mắt của nó liền mất đi ánh sáng và nó vẫn không hề nhúc nhích.

Thế nhưng nó vẫn chưa chết, máy móc rà quét được trong đầu nó vẫn còn tinh hạch. Khi nào tinh hạch bị vỡ rồi biến mất thì zombie đó mới thực sự chết đi, và khi ấy virus zombie trên người nó sẽ biến mất.

Lâm Dục lấy đồng hồ ra: “5ml thuốc đã được tiêm xong, bắt đầu tính giờ.”

Thời điểm bắt đầu tính giờ, mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt đồng hồ. Mười giây sau, tinh hạch của zombie vỡ ra, thiết bị rà quét cũng không thấy tinh hạch.

Lâm Dục nhanh chóng bấm dừng đồng hồ đếm: “5ml thuốc sẽ giế.t ch.ết zombie trong vòng mười giây.”

“Tiếp theo là thí nghiệm xác định xem thuốc đã diệt được virus zombie hay chưa.” Lâm Dục giải thích. Tiếp đó, hắn dùng ống tiêm rút đi một chút máu của con zombie đã chết kia.

Máu được cho vào thiết bị để kiểm tra. Sau khi phóng to tế bào máu lên thì không thấy có virus trong đó nữa. Lúc này, nó không khác gì máu của người đã chết.

“Thiết bị kiểm tra không có sai sót, bước tiếp theo là thí nghiệm trên cơ thể sống.” Lâm Dục nói xong liền cầm ống tiêm lấy một ít máu của zombie đã chết, sau đó tiêm vào cơ thể của một con chuột bạch.

Mọi người xúm lại vây xem.

Lâm Dục bỏ kim xuống, con chuột vẫn hoạt động bình thường.


“Không có virus!” Thấy con chuột vẫn nhảy nhót tung tăng, một vị tiến sĩ không nhịn được đã thốt lên.

Thuốc này là do một mình Lâm Dục nghiên cứu, bọn họ không tham gia nên tất cả đều không biết hiệu quả cụ thể. Bây giờ được tận mắt chứng kiến, có thể nói, nghiên cứu này quá kinh người rồi.

Lâm Dục nói: “Chờ thêm mười phút nữa.”

Mười phút sau, con chuột vẫn tung tăng chạy nhảy như cũ. Trên thực tế, chỉ cần tiêm một ít máu vào cơ thể nó, nếu trong máu có virus zombie, con chuột sẽ chết trong vòng vài phút và trở thành chuột biến dị. Nhưng bây giờ nó không đột biến, cũng không chết mà vẫn tung tăng nhảy nhót. Điều này chứng tỏ thuốc không chỉ giết được zombie mà ngay cả virus zombie cũng bị tiêu diệt.

“Thí nghiệm thành công.”

Tất cả đều gật đầu, rất thành công.

Lâm Dục nói tiếp: “Ở đây ai không có dị năng?”

Một trợ lý đáp: “Tôi, tôi không có dị năng.”

Lâm Dục gật đầu: “Đến đây, cậu có đồng ý để tôi cho zombie dùng móng tay cào rách da cậu không?”

Trợ lý nghe xong thì vẻ mặt lập tức cứng lại, nhưng khi liếc sang con chuột bạch vẫn đang nhảy nhót kia, cuối cùng cũng gật đầu với khuôn mặt trắng bệch: “…Vâng… vâng ạ.”


Mặc dù rất sợ hãi nhưng trợ lý vẫn lựa chọn tin tưởng. Lựa chọn này cũng có thể xem là một sự hiến dâng, bởi chưa chắc chuột không sao thì người cũng sẽ không sao. Dù sao thì vẫn cần một lần thử nghiệm.

Trợ lý vươn tay ra, Lâm Dục nhanh chóng cầm lấy móng tay của zombie cào lên mu bàn tay của cậu ta một cái. Mu bàn tay của trợ lý lập tức chảy ra một dòng máu có màu đỏ tươi bình thường. Cậu ta sợ hãi đến mức cả người ướt đẫm mồ hôi.

Mọi người nín thở chờ hơn mười phút. Vết thương của trợ lý không bị đổi sắc, máu không biến đổi, thân thể cũng không bị phát sốt.
Chàng trợ lý không còn thấy sợ nữa.

Lâm Dục nói: “Bước lên thiết bị kiểm tra sức khỏe.”

Trợ lý gật đầu: “Vâng.”
Thiết bị này được đặt ở cổng vào của thành phố An Toàn, dùng kiểm tra xem những người vào thành có bị nhiễm virus zombie hay không.

Trợ lý bước lên, thật cẩn thận để máy móc kiểm tra. Lâm Dục còn cho cậu ta xét nghiệm máu.

Năm phút sau, báo cáo đã có.

Dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, Lâm Dục tuyên bố: “Cậu không bị nhiễm virus zombie.”

Trợ lý lập tức ngồi bệt xuống đất, thân thể thoát lực, quần áo ướt đẫm mồ hôi. Thú thật cậu ta thật sự rất sợ hãi, giống như đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan vậy.

Lâm Dục đi qua nâng cậu ta dậy: “Cậu đã rất dũng cảm, về sau mọi người sẽ mãi nhớ đến cậu.”

Thật ra, hắn sẽ không làm những gì mà mình không chắc chắn. Nếu lâm Dục đã gọi mọi người đến đây thì hắn đã nắm chắc mười phần rồi.

Kể cả khi hắn đã chắc chắn sẽ giết được virus zombie thì cũng không thể thiếu bước này. Chỉ có thí nghiệm trên một người sống sờ sờ thì mới có thể thuyết phục mọi người ở đây tin rằng virus zombie đã thực sự bị thuốc tiêu diệt.


Lâm Dục: “Hãy ném con zombie đã chết này vào cái lồng sắt nhốt chung bọn kia đi.”

Tất cả zombie bắt về cùng được nhốt trong một cái lồng, một con đã bị thuốc giế.t ch.ết, còn lại là những con zombie bình thường và zombie biến dị.

Lâm Dục: “Ba ngày sau đến kiểm tra hiệu quả lây nhiễm của thuốc.”

Thuốc trên người con zombie đã chết kia vẫn còn tác dụng. Hiệu quả của thuốc là ba ngày. Trong ba ngày, các zombie tiếp xúc gần nó đều sẽ bị lây nhiễm và sẽ bị thuốc g.iết c.hết.
“Tiến sĩ Lâm, hôm nay tôi thực sự không thể không khâm phục cậu. Trước tận thế, cậu từng công bố các luận văn nghiên cứu về giống loài, tôi đã từng phản đối. Thật xin lỗi, bây giờ nghĩ lại đúng là tầm mắt của tôi quá thấp rồi.”

“Đúng là sóng sau xô sóng trước… Tiến sĩ Lâm, tôi rất kính nể cậu.”
“…”
Một nhóm tiến sĩ không ngừng dành các lời khen có cánh cho Lâm Dục. Còn Lâm Dục thì không mặn không nhạt đáp lại.

Một vị tiến sĩ hỏi: “Thuốc này sẽ tồn tại trên người zombie đã chết trong ba ngày mà không ngừng lây nhiễm ra xung quanh. Vậy đến khi tất cả zombie đều chết hết thì tác dụng của thuốc cũng hết luôn sao?”

Lâm Dục gật đầu: “Đương nhiên là hết. Bởi vì lúc đó, tất cả zombie trên thế giới đều biến mất cả rồi.”

“Tiến sĩ Lâm, thuốc này chính là nghiên cứu cứu thế. Vậy sau khi tận thế kết thúc, nhất định phải giữ lại bảng thành phần của nó đó.”

“Đúng vậy, chắc chắn phải giữ lại. Ai mà biết sau này sẽ… Phi, tận thế đừng bao giờ xuất hiện nữa.”

Trong lúc mọi người ồn ào thảo luận, Lâm Dục vẫn một mực không nói gì.

Tận thế kết thúc vẫn giữ lại thuốc?

Bình Luận (0)
Comment