Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Yezi
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Ánh nắng ban mai chiếu khắp mặt đường. Xe cộ tấp nập trên đường phố, người đi trên lề đường muôn hình muôn vẻ.
Trước cổng trường, rất nhiều học sinh mang balo đi vào.
Kỳ nghỉ đã kết thúc, hôm nay là khai giảng, các học sinh đang chào hỏi nhau sau một thời gian dài không gặp.
“Đêm qua cậu chép xong bài tập chưa?”
“Cậu nhìn thấy đôi mắt gấu trúc của tớ không? Tớ chiến đấu hăng hái cả đêm, chỉ còn 10 trang cuối. Cửa phòng có lẽ sắp mở rồi, trước khi giáo viên đến chắc chắn có thể viết xong.”
“…”
Học sinh liên tục ồ ạt đi vào trường.
Bên kia đường đối diện trường học có một nam sinh mặc sơ mi trắng, đeo cặp quai chéo, gương mặt tuấn tú đang đứng. Hắn đeo một chiếc kính màu bạc, đôi mắt liếc về phía trường học, khóe miệng lộ ra một nụ cười nguy hiểm.
Trường học mới không đơn giản.
Thẩm Tử Hoài cụp mắt xuống, đưa tay đẩy gọng kính, sau đó bước từng bước qua đường để vào trường.
Tại phòng học lớp 12-1, cửa phòng vẫn đóng, màn cửa che kín bên trong.
Trước cửa phòng đã có rất nhiều học sinh đứng đợi. Một nữ sinh để tóc ngắn (*), đeo balo, mặc đồ thể dục vội vã chạy tới: “Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe.”
(*) Kiểu tóc ngắn này giống kiểu tóc của Lý Tiêm Tiêm.
Các nữ sinh khác oán giận: “Lớp trưởng à, cuối cùng cậu cũng đến. Mau mở cửa đi. Nhìn xem, mấy lớp khác đều vào lớp hết rồi, còn mỗi lớp chúng ta đứng ở cửa thôi.”
Một nam sinh đi lên phía trước: “Lớp trưởng Nam, có phải hôm qua cậu đi cắt tóc không? Quả đầu ngắn chỉnh tề vạn năm không đổi nha.”
Nam Âm Niểu trừng mắt nhìn nam sinh nọ, sau đó lấy chìa khóa ra mở cửa.
Khoảnh khắc ổ khóa được mở ra, sắc mặt của các học sinh xung quanh rõ ràng có chút thay đổi, dường như đang sợ cái gì đó.
Lúc nãy khi đám người đứng ngoài cửa thì bầu không khí giữa họ đã có gì đó không bình thường, nhưng ai nấy đều ngầm ăn ý với nhau mà không nhắc đến chuyện đó.
Cửa phòng học vừa được đẩy ra.
“Á!”
“Á!”
Một nữ sinh đứng bên cạnh Nam Âm Niểu hét lên chói tai.
Tất cả mọi người cùng nhìn vào phòng học, sắc mặt người nào cũng rất khó coi.
Trước khi kết thúc học kỳ 1, bọn họ đã xếp chồng bàn ghế gọn gàng thành từng cặp và để ở góc phòng, vậy mà bây giờ bàn ghế lại được sắp xếp xong, hơn nữa ngay vị trí cuối cùng gần cửa sổ của tổ 4 lại dư ra một chiếc bàn.
Sắc mặt của tất cả mọi người rất xấu, thậm chí có nữ sinh đã bật khóc.
“Bàn ghế đã tự sắp xếp. Bàn của cậu ấy cũng lại xuất hiện, huhu… Chắc chắn là có ma…”
“Con nhỏ đó đã chết hơn 1 năm rồi sao vẫn cứ âm hồn bất tán vậy chứ? Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?”
Rõ ràng cửa sổ trong phòng đang đóng, nhưng lại có một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua. Vẻ mặt của những người đứng ngoài cửa thay đổi khác nhau.
Nam Âm Niểu có chút khó hiểu. Vào học kỳ 1 khi cô mới chuyển tới đây có nghe kể vài chuyện, nhưng cô gan lớn nên cũng không sợ lắm.
Cô mở miệng nói: “Được rồi, trên đời này làm gì có ma. Mọi người vào lớp đi, kéo màn cửa ra cho thông gió rồi quét dọn vệ sinh.”
Lời đã dứt nhưng vẫn không có ai dám vào. Nam Âm Niểu bất lực, đành tự mình vào trước: “Vào đi, sợ cái gì, có gì đâu mà.”
Một nam sinh gan lớn cũng đi vào theo.
“Ông đây mình đầy dương khí, không sợ gì hết.”
“Mở cửa sổ ra đi, tối quá.”
Vài nam sinh đi vào kéo màn ra, cả phòng học liền sáng sủa hẳn lên, ánh nắng chiếu xuống mặt bàn. Đến lúc này, các nữ sinh mới dám đi vào.
Chỉ còn lại tấm màn ở cuối tổ 4, mọi người đều rất ăn ý không đến kéo, dù bên ngoài bọn họ không tỏ ra sợ sệt nhưng trong lòng vẫn kinh hãi.
Nam Âm Niểu nhăn mày một cái, cuối cùng quyết định đi đến kéo tấm màn ra. Hành động này khiến những người còn lại kinh ngạc, ai nấy đều khâm phục sự dũng cảm của lớp trưởng.
Nam Âm Niểu kéo màn xong thì nhìn sang chiếc bàn ở bên cạnh.
Đây là cái bàn nằm ở cuối tổ 4, vốn dĩ nó không nên tồn tại. Bởi vì lớp của họ có 32 người, vừa đủ chỗ ngồi, cái bàn này vẫn luôn bị bỏ trống.
Cái bàn vốn nên được dọn đi, nhưng mỗi lần chuyển đi thì hôm sau nó sẽ xuất hiện trở lại. Dần dần, không ai dám đụng đến nó nữa, vẫn luôn đặt ở đó.
Cuối học kỳ 1, rõ ràng cô đã cùng vài nam sinh ném nó tới nơi để bàn ghế cũ ở tòa nhà học thí nghiệm, bàn trong phòng học cũng được xếp chồng lên nhau đủ cặp rồi. Vậy mà bây giờ vừa mở cửa ra, bàn ghế lại được sắp xếp xong xuôi. Cái bàn vốn dĩ nên bị khóa lại ở tòa nhà thí nghiệm cũng xuất hiện ở đây.
Trước nay, Nam Âm Niểu chưa bao giờ tin thế giới này có ma. Chờ tới khi lễ khai giảng kết thúc, cô sẽ đi kiểm tra camera.
Nam Âm Niểu cầm lấy cặp sạch của mình đặt lên bàn 3 của tổ 4, cũng là vị trí phía trước chiếc bàn ma. Đó là chỗ ngồi của cô.
Hết cách rồi, cả lớp không ai chịu ngồi ở đây, để lớp trưởng là cô đây phải đi trước làm gương.
Cô không có bạn cùng bạn, một người ngồi bàn 2 người cũng khá tốt.
Sau khi quét dọn sơ qua lớp học, một người đàn ông hói đầu mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn khoảng hơn 40 tuổi bước vào.
Đây là chủ nhiệm của lớp họ, thầy Lý.
Thầy Lý vừa vào lớp đã nhìn thấy chiếc bàn 4 của tổ 4, sắc mặt ông cũng có chút thay đổi, sau cùng thở dài một hơi bất lực.
Ông chỉnh lại biểu cảm, đi lên bục giảng: “Học kỳ này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với các em. Ở học kỳ cuối của lớp 12, mỗi một ngày đều là đếm ngược đến kỳ thi đại học. Các em không thể lười biếng như trước nữa.”
“Hiểu rồi ạ.”
Các học sinh đồng thanh trả lời.
Thầy Lý: “Đã vệ sinh lớp chưa?”
Nam Âm Niểu là lớp trưởng nên đứng lên trả lời: “Quét dọn rồi ạ.”
“Rất tốt, rất tự giác.” Thầy Lý vẫy tay ra ngoài cửa: “Học kỳ này, lớp chúng ta có một bạn mới chuyển tới, mọi người làm quen một chút.”
Cả lớp cùng quay đầu nhìn ra cửa. Cùng lúc đó, một thiếu niên tuấn tú mặc sơ mi trắng, đeo mắt kính màu bạc, lưng đeo cặp sách bước vào.
Hắn bước lên bục giảng, giới thiệu: “Chào các bạn, mình tên Thẩm Tử Hoài.”
Tiếng nói êm tai làm các nữ sinh bất giác đỏ mặt.
Thái độ của Thẩm Tử Hoài rất tốt, nhưng lời nói lại rất ngắn gọn, có thể cảm nhận được tính cách của hắn không quá cởi mở.
Thầy Lý vui vẻ nói: “Bạn Thẩm Tử Hoài là quán quân cuộc thi Olympic Toán toàn quốc, sau này các em phải lấy bạn làm gương mà học tập theo đấy.”
Quán quân Olympic Toán toàn quốc! Đối với nơi nhỏ bé này mà nói thì giải thưởng này cực kỳ cực kỳ hiếm có. Ánh mắt các học sinh nhìn Thẩm Tử Hoài tràn đầy ngưỡng mộ.
Thầy Lý nhìn lướt qua từng gương mặt bên dưới, nói: “Bạn Thẩm Tử Hoài này, em ngồi vào bàn thứ 3 tổ 4 đi. Bạn cùng bàn của em là Nam Âm Niểu, là lớp trưởng của lớp chúng ta, cũng là người đứng đầu toàn trường. Sau này các em có thể học hỏi lẫn nhau.”
Sắc mặt của các học sinh ngồi dưới có chút vi diệu.
Để học sinh mới ngồi ở trước cái bàn đó, đến khi người ta biết được mấy chuyện kia thì chắc chắn sẽ bị dọa đến nỗi lập tức yêu cầu đổi chỗ cho mà xem.
Có điều trong lớp cũng không còn chỗ nào nữa, chỗ ngồi trống ở những tổ khác đều nằm ở cuối lớp, cũng không thể để cậu ta chen vào giữa để các bạn khác ngồi khuất phía sau được.
Hàng thứ 3, ngồi bên cạnh lại là lớp trưởng, thầy Lý sắp xếp như vậy cũng đã suy xét hết cả rồi.
Giọng nói dễ nghe của Thẩm Tử Hoài vang lên: “Thầy ơi, em muốn ngồi ở bàn 4.”
Chỉ một câu nói đã làm cả lớp học yên tĩnh đến quỷ dị.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Tử Hoài treo lên một nụ cười nhàn nhạt, dưới đáy mắt có ẩn ý sâu xa: “Em thích ngồi một mình, hàng thứ 4 vừa hay có một bàn trống, em muốn ngồi ở đó.”
---
Lời của team dịch: Mình phát hiện có vài trang truyện của tụi mình nên kể từ thế giới này, tụi mình sẽ set pass vài chương mỗi một thế giới nhé. Các bạn yên tâm là pass vẫn dễ như trước đây thôi ạ. Mong các bạn thông cảm !